Chương 2268: Thánh Thiên bảo tháp (1)
Chương 2268: Thánh Thiên bảo tháp (1)Chương 2268: Thánh Thiên bảo tháp (1)
Chương 2268: Thánh Thiên bảo tháp (1)
Buổi sáng của Thất Huyết Đồng là thời khắc tinh khiết nhất cũng là yên lặng nhất của một ngày.
Khi tia nắng mặt trời đầu tiên lặng yên chiếu lên từ trên đường chân trời phía đông, ánh sáng màu vàng dần dần rải đầy đại địa, cuối cùng chiếu rọi tới thân ảnh thiếu nữ đi tới từ chân trời.
Một thân váy dài màu trắng tô điểm thêm mỹ hảo.
Mà sau khi ánh sáng mặt trời chiếu lên người nàng, da thịt trắng noãn tinh tế tỉ mỉ giống như là đồ sứ, lộ ra một cỗ khí chất tươi mát thoát tục.
Dáng người thon thả ưu nhã càng như một cây liễu duyên dáng yêu kiều, nhẹ nhàng mà thướt tha.
Sống mũi thẳng tắp, môi phơn phớt hồng nhuận, nụ cười như là ánh mặt trời, ấm áp mà tươi đẹp. Càng là theo nàng tới gần, sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng phiêu động, giống như có một loại vận luật thân bí làm cho người ta say mê.
Nhất là đôi mắt của nàng càng giống như hai viên bảo thạch óng ánh sáng long lanh, tràn đầy vui sướng và tia sáng, phối hợp với lông mi hơi rung rung như cánh hồ điệp, lộ ra cảm giác dí dỏm cùng đáng yêu.
Linh Nhi cùng với tưởng niệm về Hứa Thanh, đi đến đệ thất phong.
Một khắc nhào vào trong ngực Hứa Thanh, cảm thụ khí tức của hắn, nước mắt của nàng rốt cuộc không ngăn được chảy xuống.
"Hứa Thanh ca ca......
Vô tận tưởng niệm và lo lắng, còn có bàng hoàng trong lòng, đều bộc lộ ra ở trong bốn chữ này.
Càng theo bốn chữ này, đủ loại quá khứ đã qua hiện lên trong đầu Hứa Thanh. Hứa Thanh nhẹ nhàng giơ tay lên, vuốt ve mái tóc Linh Nhi trong ngực.
"Tại sao lại khóc thế?"
Hứa Thanh ôn hòa mở miệng.
"Ta cũng không biết...... Chỉ là cảm giác, giống như phải mất đi Hứa Thanh ca ca."
Linh Nhi ngẩng đầu nhìn qua Hứa Thanh.
Hứa Thanh trâm mặc, sau một lúc lâu nở nụ cười.
"Sẽ không đâu."
"Thật sự?"
"Thật."
Hứa Thanh gật đầu.
Linh Nhi nín khóc mà cười.
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn qua Cửu gia gia chưa từng hạ xuống trên bầu trời.
Cửu gia gia nhắm mắt khoanh chân ngồi giữa không trung.
Hứa Thanh suy nghĩ một chút, không có lập tức đi đến cấm địa xem xét Đại Dực của mình, mà ngồi ngoài động phủ, biến sự tình từ sau khi mình rời khỏi Tế Nguyệt đại vực thành câu chuyện kể cho Linh Nhi nghe.
Gợn sóng và khúc chiết trong đó, làm Linh Nhi nghe dần dần nhập thân, cảm xúc càng là lên xuống theo lời Hứa Thanh kể lại.
Nghe tới lúc Hứa Thanh gặp phải nguy hiểm nàng sẽ căng thẳng.
Nghe hắn có thu hoạch nàng sẽ vui mừng.
Thời gian dân qua, nàng quên mất phiền não, đắm chìm trong thế giới của Hứa Thanh.
Theo Hứa Thanh kể chuyện, cảm xúc bàng hoàng không rõ trong lòng Linh Nhi cũng tan biến, dan dần mỗi một nụ cười mỉm, mỗi một động tác thể hiện ra cũng tràn đầy nhiệt tình với cuộc sống cùng hướng tới đối với tương lai.
Đây là hàm súc thú vị chỉ thiếu nữ mới có, đó là sức sống thanh xuân cùng kích tình, cũng là hồn nhiên cùng mộng tưởng thuộc về thiếu nữ.
Dường như có thể từ trên người của nàng nhìn thấy đóa hoa mùa xuân, ánh mặt trời mùa hè, lá rụng mùa thu cùng với bông tuyết mùa đông.
Thi thoảng nghe tới lúc Hứa Thanh nói tới Nhị Ngưu, nàng lại truyền ra tiếng cười như là suối chảy trong khe núi, thanh thúy mà dễ nghe.
Thời gian trôi qua.
Dưới giọng nói ôn hòa của Hứa Thanh, bầu trời chậm rãi hiện ra một loại màu lam nhàn nhạt, mấy đóa mây trắng noãn nhàn nhã trôi lơ lửng trên không trung, tương tự như Cửu gia gia lặng yên nhìn chăm chú hết thảy mọi thứ trên đệ thất phong.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, một màn này giống như một bức tranh thuỷ mặc, thanh nhã mà tươi mát.
Cho đến khi Linh Nhi ngáp một cái khép lông mi xuống, đã ngủ.
Tay Hứa Thanh nhẹ nhàng vuốt ve đầu Linh Nhi, khiến cho nàng ngủ say hơn, sau đó sắc mặt hắn hơi nghiêm nghị, ngẩng đầu cúi người về phía Cửu gia gia trên bầu trời.
Tiếp theo trâm thấp mở miệng.
"Gia gia, trên người Linh Nhi là?"
Trên màn trời, lão Cửu khoanh chân ngồi mở mắt ra.
"Huyết mạch nguyền rủa, vào một tháng trước ngay khi nàng đạt tới Nguyên Anh đại viên mãn, cuối cùng đã bắt đầu cắn trả."
"Hoàng khí ngươi lưu lại chưa đủ dùng.'
Lão Cửu chậm rãi mở miệng.
Hứa Thanh chú ý đến Linh Nhi đang ngủ say, một cái chớp mắt nhìn thấy nàng, hắn đã cảm nhận được chấn động tu vi trong cơ thể nàng không ổn định.
"Cho nên ta dẫn Linh Nhi tới đây tìm ngươi, chuẩn bị cùng ngươi đi một chuyến tới nơi ở của Cổ Linh Hoàng, lấy toàn bộ Hoàng khí của gã."
"Nhưng mà việc này cũng không cần gấp, trạng thái của Linh Nhi vẫn còn khá tốt."
Lão Cửu mặt không cảm xúc bình tĩnh nói.
Hứa Thanh gật đầu, đi đến nơi ở của Cổ Linh Hoàng, cần tới bên trong Mộc Linh Tộc ở Phong Hải Quận.
Tuy lúc trước hắn có lệnh bài, nhưng sau khi phục sinh lại ở Nam Hoàng Châu, lệnh bài kia đã mất đi tác dụng, lúc Hứa Thanh bị Phù Tà truy sát đã từng thử mở ra nhưng thất bại.
"Tốt, tiền bối chờ ta một lát."
Nói xong Hứa Thanh giơ tay lên tràn ra một cỗ lực lượng nhu hòa, trợ giúp Linh Nhi trấn áp tu vi bất ổn trong cơ thể, sau đó cất bước đi tới không trung thân ảnh nháy mắt tan biến.
Lúc xuất hiện đã ở cấm địa chế tạo Đại Dực.
Cấm địa bị dọn ra một khu vực trống trải thật lớn, chớp mắt khi thân ảnh Hứa Thanh hiển lộ, hắn thấy được hơn mười vạn tu sĩ dưới sự chỉ huy của Trương Tam, đang làm khâu kiểm tra cuối cùng.
Về phần Hoàng Nham và Nhị Ngưu thì đều ngồi cách nhau thật xa.
Mà thứ được Trương Tam cùng với hơn mười vạn luyện khí sĩ Thất Huyết Đồng kiểm tra, rõ ràng là một tòa bảo tháp chín tang cao ngất như mây.
Tòa tháp đứng sừng sững, tràn ra uy áp mênh mông, bên trong có tia sáng lưu chuyển, càng ẩn chứa khí tức cổ xưa.
Nhìn qua là biết phi phàm.
Thánh Thiên Thân Đằng bao quanh bốn phía Hứa Thanh chiếu rọi cùng tòa tháp này, lập lòe ra tinh quang.
Mà cẩn thận nhìn, có thể thấy bảo tháp chín tầng trên thực tế cũng không phải là chân chính nguyên vẹn, mà là chắp vá thành. Tầng dưới cùng chính là tòa tàn tháp nọ.
Tám tầng bên trên hình như đều là vì gia trì và phối hợp để điều khiển sau đó mới ráp vào.