Chương 2269: Thánh Thiên bảo tháp (2)
Chương 2269: Thánh Thiên bảo tháp (2)Chương 2269: Thánh Thiên bảo tháp (2)
Chương 2269: Thánh Thiên bảo tháp (2)
Nhìn thấy Hứa Thanh xuất hiện, Trương Tam đứng trên tháp cao nhếch miệng cười một cái với Hứa Thanh.
"Thế nào Hứa Thanh, có thoả mãn không!"
"Tòa tàn tháp của ngươi rất khó luyện hóa, cũng may lửa của Hoàng Nham đại nhân kinh người mới miễn cưỡng luyện hóa, lại cộng thêm kỳ tư diệu tưởng của đội trưởng, cuối cùng chúng ta cộng thêm tám tâng dung nhập ráp với tàn tháp."
"Kể từ đó ngươi đã có thể gián tiếp điều khiển nó!"
"Đại Dực này không chỉ có có thể di chuyển dưới Cấm Hải, thậm chí còn có thể. .... di chuyển ở tinh không!"
"Đây là một Đại Dực có thể bay vào vũ trụt" "Trong đó không chỉ bao hàm tài liệu tồn tại thân thánh, còn có một chút máu thịt thần linh do đội trưởng cùng với Hoàng Nham đại nhân để vào, bản thân uy nghiêm kinh người vả lại có thể thu phóng tự nhiên.
"Nhất là ta vẫn căn cứ thói quen phá hoại của ngươi trước kia, lựa chọn bỏ qua lạc ấn thần thông pháp thuật, tất cả trọng điểm đều đặt ở trên chắc chắn, ngươi dùng chiếc Đại Dực này để đập người cũng được.'
"Bất kể tốc độ hay cường độ, đều vượt qua cái trước!
Trương Tam lớn tiếng mở miệng, trong lòng cũng vô cùng kích động.
Một tháng qua, thân là ngưởi chủ chốt cung cấp phương án chế tạo, có thể nói là gã đã dốc hết tâm huyết, tài hoa cùng sức tưởng tượng của mình, phát huy vượt xa người thường.
Bây giờ gã cho rằng đây chính là tác phẩm đỉnh phong của cả đời mình. "Tiếp theo ngươi cần thức tỉnh Thần Đằng của mình!"
"Thần Đằng chính là khí linh của Đại Dực, đã dung hợp cấp độ sâu trong quá trình luyện chế Đại Dực, bây giờ đang ngủ say."
"Lấy nó là khí linh, có thể khiến ngươi hoàn toàn nắm quyền bảo tháp này!"
"Mặt khác, lớp bong bóng khí phòng hộ cũng được giữ lại.'
Trương Tam nói xong nhảy xuống, đi đến bên cạnh Hứa Thanh, kích động trên mặt không thể che lấp hết mỏi mệt cùng với đôi mắt toàn là tơ máu, khiến cho trong lòng Hứa Thanh bay lên gợn sóng.
Hắn thở sâu, cúi đầu về phía Trương Tam, sau đó lại cúi đầu thật sâu về phía hơn mười vạn tu sĩ bốn phía.
Sau đó giơ tay lên vẫy bảo tháp.
Theo thần niệm tràn ra, Thánh Thiên Thần Đằng vờn quanh trên bảo tháp bỗng nhiên nhúc nhích, sau đó giống như khôi phục thức tỉnh từ trong ngủ say, lượn quanh bảo tháp.
Sao sáng lóng lánh vô cùng rực rỡ, Thánh Thiên Thân Đằng Hứa Thanh chợt nhoáng một cái, lại cuốn bảo tháp bay thẳng đến Hứa Thanh.
Trong quá trình tiến đến nó và bảo tháp đều nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng lúc rơi vào trong tay Hứa Thanh chỉ còn chưa tới một tấc.
Hứa Thanh tràn ra thần niệm cảm thụ một phen, sau khi thu hồi thân niệm, Nhị Ngưu và Hoàng Nham cũng kết thúc đả tọa, vẻ mặt cả hai vào thời khắc này đồng thời lộ ra đắc ý.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, phát hiện đối phương lại giống mình thế là trừng mắt liếc nhau, giống như muốn đấu võ mồm.
Hứa Thanh ho khan một tiếng.
"Hoàng Nham, ta có chuyện nên rời Nam Hoàng Châu trước.'
Hoàng Nham nghe vậy nhìn Hứa Thanh đang muốn mở miệng, Nhị Ngưu lập tức đứng người lên, cất bước đi đến bên cạnh Hứa Thanh cười ha ha.
"Cuối cùng cũng muốn đi rồi? Nhanh nhanh, chúng ta đi nhanh, ở đây mỗi ngày đối mặt mới người chim quá không thú vị, sắp nhạt hết cả người rồi!"
Hứa Thanh ôm quyền với Hoàng Nham, giữa bọn họ cũng không cần nói nhiều, sau đó lần nữa cúi đầu với mọi người, giơ tay điều khiển bảo tháp lên không, trong lúc đó bảo tháp dựa theo suy nghĩ của Hứa Thanh, hóa thành kích thước 100 trượng lập lòe hào quang bảy màu.
Thời điểm cảm giác mênh mông khuếch tán bát phương, Hứa Thanh cất bước đi đến bảo tháp, Nhị Ngưu phía sau đồng dạng nhoáng một cái, theo Thánh Thiên Thần Đằng lóe lên tinh quang bước vào bên trong như bình thường.
Tiếp theo thiên địa nổ vang, bảo tháp trực tiếp phá vỡ hư vô biến mất vô tung vô ảnh. Rời khỏi nơi đây.
Lúc xuất hiện đã ở phía trên đệ thất phong Thất Huyết Đồng.
Đại môn của bảo tháp mở ra, thân thể Linh Nhi đang ngủ say bay lên trên không được đưa vào bảo tháp, đồng thời lão Cửu cũng cất bước tiến vào trong tháp.
Ánh mắt đảo qua bốn phía lộ ra kỳ dị.
"Vật này bất phàm!"
Nhị Ngưu nghe vậy cười ngạo nghễ.
"Ta luyện!"
Lão Cửu không thèm nhìn.
Còn Hứa Thanh thì lần nữa gia trì cho Linh Nhi, giúp cho tu vi của nàng trở nên càng thêm ổn định, sau đó dưới thần niệm của hắn, bảo tháp trên đệ thất phong, bởi vạn chúng chú mục của đám đệ tử Thất Huyết Đồng, lập lòe ánh sáng bảy màu.
Tia sáng gợn sóng màn trời, lan tràn khắp ngàn dặm, sau đó trực tiếp tan biến.
Dùng tốc độ kinh người bay nhanh trên Cấm Hải.
Một đường dấy lên gợn sóng ngập trời trên mặt biển, bay nhanh về phía Nghênh Hoàng Châu.
Những nơi đi qua, vô số hải thú sau khi cảm thụ khí tức cùng uy áp của bảo tháp đều run ray kịch liệt.
Mà giờ khắc này bên trong Nghênh Hoàng Châu, đại trưởng lão Chấp Kiếm Bộ chịu trách nhiệm nơi đây đang bay tới Thái Ti Độ Ach Sơn, sau khi vượt qua Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà, thân ảnh của lão xuất hiện ở bên ngoài cấm địa Linh Âm.
Lão lộ ra thân sắc ngưng trọng, nhìn qua cấm địa sau đó truyền ra giọng nói trâm thấp.
"Ba ngày trước Chấp Kiếm Bộ có Chấp Kiếm Giả thi hành nhiệm vụ, truy sát tu sĩ Lý Tử Mai của Thái Ti Tiên Môn, cùng nhau vào đây sau đó biến mất."
"Chủ nhân Linh Âm, bây giờ Nghênh Hoàng Châu cũng tốt, Phong Hải Quận cũng được, cả Thánh Lan đại vực so với lần ngươi thức tỉnh đều đã có bố cục khác biệt!"
"Hiện giờ tiếp nhận mệnh lệnh của Chấp Kiếm Cung Phong Hải Quận, lệnh cấm địa ngươi lập tức thả người!"
Cấm địa Linh Âm nổi lên thiên âm tạo thành gợn sóng, hóa thành âm sát bỗng nhiên tản từ trong ra ngoài.
Âm lực kinh người, một khắc khuếch tán toàn bộ cấm địa đều rung động, ngay cả nước sông Uẩn Tiên chảy xuôi qua cũng dấy lên sóng lớn, hóa thành một giọng nói âm lãnh truyền ra từ cấm địa.
“Cut
Đại trưởng lão Chấp Kiếm Bộ Nghênh Hoàng Châu chấn động toàn thân lui ra phía sau mấy trăm trượng, mặc dù sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt lại càng thêm sắc bén, nhìn chằm chằm cấm địa sau đó chậm rãi mở miệng. "Chấp Kiếm Giả nọ tên là Thanh Thu, là bạn cũ lúc nhỏ cùng Vực chủ vực ta, Hứa Thanh."
"Nếu ngươi khư khư cố chấp tất có hạo kiếp, chớ trách ta không nói trước!"