Chuong 2271: Linh Am dung Mai (2)
Chuong 2271: Linh Am dung Mai (2)Chuong 2271: Linh Am dung Mai (2)
Chuong 2271: Linh Am dung Mai (2)
Lần đầu tiên nhìn thấy, Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu vẫn là hai tiểu tặc vụng trộm tới đây, chuẩn bị ăn cắp quần áo của U Tỉnh, lấy tu vi khi đó, bất luận một tôn nào trong tam hồn, giơ tay đều có thể diệt sát.
Mà lần thứ hai nhìn thấy, là Hứa Thanh cùng Thanh Cầm tới đây, mời Thiên Hồn và Địa Hồn xuất thủ.
Từ lúc đó Hứa Thanh đã thể hiện ra dấu hiệu quật khởi, cho nên Thiên Hồn dứt khoát đi một nước cờ nhàn rỗi, nhưng đối với Thiên Hồn mà nói chỉ là cho vui chứ không kỳ vọng, đáy lòng gã đối với tương lai có thể dụng tới một bước này hay không, cũng không xác định.
Nhưng vô luận như thế nào bọn họ cũng thể không ngờ, từ đó về sau Hứa Thanh một đường hát vang, ra Phong Hải, vào Tế Nguyệt, thu Thánh Lan, đi Hoàng Đô...
Cho đến bây giờ, chẳng những là chủ nhân hai vực, còn là Thái phó cho Thái tử của nhân tộc, còn là Viêm Nguyệt Đại Huyên Thiên, danh chấn đông giới Vọng Cổ.
Vì riêng bản thân hắn, một tòa Thánh địa đã ngã xuống.
Tất cả những điều đó đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ, Hứa Thanh, đã đi tới độ cao mà bọn họ phải cố gắng ngước nhìn.
Cho đến hôm nay... lần thứ ba nhìn thấy.
Bọn họ cúi đầu, cung kính lễ bái.
Nước cờ nhàn rỗi, đã thành tạo hóa.
Hứa Thanh ngưng nhìn hai hồn, không nói gì khác mà xoay người đi vào bảo tháp, trong nháy mắt tiếp theo bảo tháp lóng lánh quang mang, lập tức màu đen kịt của Thái Ti Độ Ách Sơn bị xua tán, khiến nơi này sáng ngời, bảo tháp đi xa. Một lúc lâu sau, Thiên Hồn và Địa Hồn mới ngẩng đầu nhìn về phương xa, gợn sóng trong lòng thật lâu không cách nào bình phục.
"Thiên kiêu các phương trong lịch sử Vọng Cổ, người có thể vượt qua hắn, có mấy người?"
Thiên Hồn, lẩm bẩm.
Trời đất hơi lờ mờ, hoàng hôn đang chậm rãi phủ xuống.
Trong ánh chiều tà, theo Thánh Thiên Bảo Tháp tiến lên, một dòng sông thông thiên mênh mông đập vào trong mắt Hứa Thanh.
Nghênh Hoàng Châu, có một núi và một sông.
Núi là Thái Ti Độ Ách Sơn, sông là Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà.
Dòng sông cổ xưa hùng vĩ này rộng như biển, nước trong đó mãnh liệt, sóng nước ào lên, bọt nước quay cuồng.
Nồng đậm tiên linh khí. Nó từ chảy vào từ châu bên ngoài, chảy ngang qua Thái Ti tiên môn phía đông Hoàng Châu, lại xuyên qua Thái Ti Độ Ách Sơn, lại chảy vào cấm địa Linh Âm, đến điểm cuối ở phía tây rồi nhập dòng vào biển khơi.
Giờ phút này, ở nơi giao giới của Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà cùng Thái Ti Độ Ách Sơn, Thánh Thiên Bảo Tháp bay nhanh qua, dọc theo dòng sông thẳng đến... cấm địa Linh Âm.
Cấm địa Linh Âm bị Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà chia làm hai.
Trước khi dòng sông nhẹ nhàng chảy vào cấm địa, tiên linh khí nông đậm, có thể gột rửa dị chất trong cơ thể chúng sinh ở một mức độ nhất định.
Mà sau khi chảy vào cấm địa này, lại thành dòng nước đen kịt vẩn đục chảy ra.
Bị dị chất trong cấm địa xâm nhập, gây ô nhiễm.
Nhưng hết thảy vạn vật nhân quả, đều là tương đối.
Cũng chính vì Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà tràn đầy tiên linh khí quanh năm chảy vào cấm địa Linh Âm, tẩy rửa dị chất của nó, cho nên những năm gần đây, khiến quy mô cấm địa Linh Âm một mực không cách nào mở rộng.
Tuy là cấm địa, nhưng so với Thi Cấm trên biển lại có chênh lệch.
So với Nam Hoàng, lại càng không bằng.
Về phần chủ cấm địa trong đó, vị Linh Âm Hoàng kia, mặc dù ngẫu nhiên thức tỉnh, nhưng có thể tập hợp lực lượng Nghênh Hoàng Châu để phong ấn khiến gã tiếp tục ngủ say.
Cho dù Hoàng của cấm địa tử vong, nhưng chỉ cần cấm địa vẫn còn, thì chung quy sẽ có tân Hoàng xuất hiện.
Vì vậy so sánh với một vị Hoàng xa lạ, đối với Nghênh Hoàng Châu mà nói, chủ nhân Linh Âm càng quen thuộc hơn.
Vì thế song phương thủy chung bảo trì khoảng cách, không gây quá phận.
Cho đến hôm nay, hạo kiếp ập đến cấm địa Linh Âm.
Vào thời khắc hoàng hôn, trong thiên địa mông lung, một tòa bảo tháp chín tầng lóng lánh hào quang bảy màu mang theo khí tức hồng hoang cổ xưa, mang theo áp lực đáng sợ giáng xuống phía trên cấm địa này.
Trong chớp mắt hiện thân, Hứa Thanh đi ra khỏi bảo tháp, đứng giữa không trung.
Ánh chiều tà có thể làm mông lung vạn vật, nhưng chiếu vào trên người hắn lại không mơ hồ chút nào, thân thể của hắn thẳng tắp rõ ràng, ánh mắt của hắn thâm thúy.
Nhàn nhạt mở miệng.
"Chủ nhân cấm địa này, đi ra gặp ta."
Trong nháy mắt chín chữ này truyền ra, toàn bộ cấm địa đột nhiên tuôn ra vô số âm thanh. Có tiếng gió, có tiếng lá cây lay động, có tiếng giọt nước rơi xuống, có tiếng đầm lầy dưới mặt đất...
Vô số thanh âm, bao hàm vạn vật, bao hàm tất cả tồn tại trong cấm địa, toàn bộ đều trong chớp mắt này bị khống chế truyên ra thanh âm.
Bất kỳ một thanh âm nào đều nằm trong Âm quyền của Hứa Thanh, bất kỳ một tiếng vang nào đều nằm trong thần thức của hắn.
Giờ khắc này tất cả âm thanh truyền ra từ trong cấm địa... không thuộc ve cấm địa.
Thuộc về Hứa Thanh!
Hội tụ cùng một chỗ và dung nhập vào trong chín chữ hắn nói ra, khiến cho chín chữ đó kinh thiên động địa, oanh minh tất cả.
Dưới Âm quyền, cấm địa không thể không thân phục.
Vô số hình ảnh, vô số nhận thức, cũng trong tích tắc này chiếu vào trước mặt Hứa Thanh.
Hắn thấy được toàn bộ bên trong, cũng nhìn thấy... Ở chỗ sâu trong cấm địa này, có bóng dáng của Lý Tử Mai.
Nàng bị trồng trong một cây quỷ thụ, tóc dài buông xuống và hai mắt khép kín, nhưng vẻ mặt dữ tợn, sát khí tràn ngập.
Mà khí tức của nàng rất quỷ dị, lại sắp hòa làm một thể với cấm địa.
Cũng chính vào lúc này, khoảnh khắc toàn bộ cấm địa bị Hứa Thanh khống chế...
Lý Tử Mai bị trông trong cây chỉ lộ ra phần đầu, hai mắt khép kín đột nhiên mở ra, lộ ra huyết quang nồng đậm, tuôn ra hung sát kinh thiên.
Nguyên bản khuôn mặt thanh tú, bây giờ dữ tợn còn tràn ngập từng mạch máu màu đen, hợp thành một đồ đằng mặt quỷ, nhìn vê phía Hứa Thanh.
Một màn như thế, làm cho Hứa Thanh thâm than nhẹ. Hắn nhớ tới lá thư cáo biệt mà Lý Tử Mai để lại cho mình trước khi đi.
Chuyện trước kia, hiện lên trong lòng.
"Hứa Thanh sư huynh, ta ở Thái Ti tiên môn hết thảy đều tốt..."
"Ta đang muốn đi tham gia một nghi thức cảm ngộ của Thái Ti tiên môn... Nếu thành công, tính cách của ta có thể sẽ có một ít thay đổi."
"Ta không biết ta có thể thành công hay không, cũng không biết sẽ biến thành bộ dáng gì.. Nhưng ta không muốn tiếp tục nhu nhược."
"Hứa Thanh sư huynh, cuối cùng thật lòng chúc phúc ngươi, hi vọng ngươi tốt hơn, vĩnh viễn tốt hơn, mãi mãi tốt."
"Lý Tử Mai."