Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2092 - Chương 2274: Tân Chủ Linh Âm (1)

Chương 2274: Tân chủ Linh Âm (1) Chương 2274: Tân chủ Linh Âm (1)Chương 2274: Tân chủ Linh Âm (1)

Chuong 2274: Tan chu Linh Am q)

Mặt trời lên cao, thắp sáng đêm tối, chiếu sáng toàn bộ cấm địa Linh Âm, nhiệt lượng cũng bao phủ tứ phương.

Mặc dù không bằng mặt trời chân chính, không thể tẩm bổ chúng sinh Vọng Cổ, nhưng ở trong cấm địa nơi đây, giờ phút này mặt trời trên người Hứa Thanh dâng lên vẫn đủ để trấn áp thiên địa trong mắt hắn.

Cấm địa trong mắt hắn đang nổ vang, nước sông sôi trào kịch liệt

Thương khung chỗ hắn vặn vẹo, mặt đất dưới chân mơ hồ.

Khoảnh khắc mặt trời nhô lên, hắn đã thành chủ nhân nơi đây.

Dị chất thuộc về cấm địa Linh Âm còn đang cố gắng giấy giụa, dao động mãnh liệt, vô số tiếng kêu rên vang vọng trong hư vô, cũng bao gồm con rối kia. Thân thể con rối nhanh chóng lùi lại, một mắt lộ ra vẻ điên cuồng, trong miệng phát ra tiếng gâm nhẹ. Nó không cam lòng như thế, muốn phản kích, nhưng bất cứ hành vi nào cũng đều bất lực dưới ánh mặt trời.

Vào thời khắc mấu chốt, thậm chí nó còn gỡ cây sáo xuống, đặt bên miệng thổi mạnh, âm thanh bén nhọn chói tai cắt qua bầu trời, muốn quyết chiến với Hứa Thanh.

Tuy có một chút hiệu quả, khiến cho ánh sáng mặt trời hơi ảm đạm, nhưng cũng chỉ là tác động giây lát, rồi tất cả như thường.

Chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng, khiến linh trí hỗn loạn của nó xuất hiện khoảnh khắc thanh tỉnh ngắn ngủi, thân sắc hiện lên vẻ đắng chát.

Nó biết, cấm địa thành tựu chính mình, cũng hạn chế chính mình trưởng thành!

Cuối cùng, theo sự cay đắng của con rối, tiếng sáo tan vỡ, trở thành tàn âm.

Ngay cả cây sáo tàn cũng đều rung động, nhiều thêm mấy đạo khe hở nhìn thấy mà giật mình.

Mà thân thể con rối vang lên thanh âm ken két, vô số vết rách tinh mịn lan tràn toàn thân.

Cho đến khi tiên quang lưu chuyển, chiếu rọi vạn vật, dưới ánh mặt trời của Hứa Thanh, thân thể con rối âm một tiếng, vỡ vụn hơn phân nửa, thân thể còn sót lại bị trấn áp vô hình, từ trên trời rơi xuống.

Âm một tiếng, đập vào vị trí quỷ thụ trung tâm trước đó, trên người như tôn tại núi lớn vô hình, bất luận giãy giụa thế nào cũng vô ích, khó có thể bò lên.

Mà dị chất của cấm địa cũng theo con rối bị trấn áp, bình ổn lại, nước sông cũng không nổi lên, vạn vật đều phủ phục.

Chỉ có Hứa Thanh, từng bước một đi tới từ chân trời, đứng ở trước mặt con rối, cúi đầu ngóng nhìn. Con roi gian nan ngang dau,trong miệng truyền ra tiếng vụn gỗ ma sát, vẻ thanh tỉnh trong mắt dân dần tiêu tán, một lần nữa biến thành hỗn loạn và điên cuồng, nhìn chằm chằm Hứa Thanh.

"Ta ý thức được nếu dựa vào cấm địa, cảnh giới của bản thân khó có thể đề cao, cho nên thay vì chờ đợi Tàn Diện ngóng nhìn để thăng cấp, không bằng đi liều mạng một phen, thoát khỏi trói buộc từ cấm địa?"

"Vì vậy, đã ký sinh với Lý Tử Mai."

"Đồng thời cũng trả giá, trong quá trình đó linh trí của bản thân bị che mờ, lâm vào hỗn loạn."

Hứa Thanh bình tính mở miệng, nói ra chân tướng hắn nhìn thấy.

Câu trả lời của con rối vẫn là giãy giụa và gầm nhẹ.

Hứa Thanh lắc đầu, ánh mắt nhìn Lý Tử Mai và Thanh Thu hôn mê bên cạnh.

Thanh Thu còn tốt, Hứa Thanh tới kịp thời, cho nên mặc dù hao tổn sinh cơ nhưng căn cơ còn chưa sụp đổ, cứu trở về được.

Chỉ là Lý Tử Mai... Đã thoi thóp.

Linh hồn của nàng vốn đã thủng trăm ngàn lỗ, bị ăn mòn không ra hình thù gì, bây giờ lại bị chủ nhân Linh Âm ký sinh một nửa... Một nửa này, chính là kiếp của nàng, cũng là kéo dài tính mạng.

Một khi chủ nhân Linh Âm tử vong, một nửa ký sinh kia biến mất, Lý Tử Mai cũng sẽ trong nháy mắt hồn phi phách tán.

Nếu đổi lại trước khi gặp phải Phù Tà, đối với tình huống như vậy thì Hứa Thanh không có sức vãng hồi, trừ phi là tìm Nữ Đế hoặc sư tôn tương trợ, nếu không chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Tử Mai khó có thể thay đổi vận mệnh này.

Nhưng bây giờ, hắn có phương pháp thay đổi.

Đạo ngân nơi mắt phải của Hứa Thanh hơi lập lòe, tay phải hắn vung lên, nhất thời một cây châm được mang tới từ hư vô, lóng lánh hàn mang trước mặt hắn.

Cây châm này nhìn qua thường thường không có gì lạ, nhưng theo sự xuất hiện của nó, tất cả mọi thứ xung quanh đều trong chớp mắt chồng lên nhau.

Châm này, đến từ Phù Tà chỉ tử, là di bảo của vị Đại Đế đỉnh phong trong Thánh địa của đối phương.

Có khả năng khâu lại nhân quả.

Sử dụng riêng lẻ vẫn được nhưng có phần không trọn vẹn, nhưng nếu như phối hợp quyền hành xóa đi, thì hết thảy đều sẽ hoàn mỹ.

Bởi vì với quyền hành xóa đi, thế giới trong mắt Hứa Thanh, khác với người thường nhìn thấy.

Hắn có thể nhìn thấy từng sợi tơ nhân quả.

Giờ phút này trong mắt Hứa Thanh, mặc dù sợi tơ giữa Lý Tử Mai và con rối bị xóa đi, nhưng cũng chỉ là tạm thời chứ không hoàn toàn biến mất, đang trong trạng thái khôi phục.

Một khi triệt để tách ra, với sự suy yếu hiện giờ của Lý Tử Mai, sẽ tử vong trong khoảnh khắc.

Cho nên Hứa Thanh chuẩn bị trước khi cắt đứt nhân quả này, giúp Lý Tử Mai lây dính nhân quả khác, dùng điều đó để kéo dài tính mạng.

Mà nhân quả tốt nhất, ngay tại trước mắt.

Hứa Thanh nhìn cấm địa bốn phía.

Sau khi suy tư thì hắn vung tay lên, lập tức cây châm trước mặt lấp lánh, lao thẳng đến Lý Tử Mai, nhanh chóng xuyên qua trên người nàng, bắt đầu khâu lại.

Khâu nhân quả giữa Lý Tử Mai cùng mảnh cấm địa này lại với nhau.

Cùng lúc đó, một cái kéo rỉ sét cũng từ trong tiếng kêu gọi của Hứa Thanh, đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu con rối. Ở phía trên, Hứa Thanh dùng lực lượng của quyền hành xóa đi điều khiển, hung hăng cắt một cái. Rặc rac một tiếng.

Nhân quả giữa cấm địa và con rối trong nháy mắt bị cắt đứt.

Con rối toàn thân chấn động, phát ra tiếng kêu rên thê lương.

Nhưng bởi vì tu vi của Hứa Thanh, cho nên không thể cắt tuyệt căn nguyên được, chỉ là tạm thời, mà sợi tơ nhân quả đã đứt còn đang cố gắng nối lại.

Tuy nhiên, lúc này cây châm khâu nhân quả cấm địa và Lý Tử Mai ở bên cạnh đang xuyên qua nhanh hơn, huyễn hóa ra vô số tàn ảnh, gia tăng tốc độ kết nối.

Cứ như vậy, sau mấy lần thì nhân quả của cấm địa và Lý Tử Mai cũng được khâu lại hoàn toàn, tiến tới khiến cho nhân quả của con rối tuyệt căn mà đoạn!

Toàn thân con rối run rẩy, vết nứt càng nhiều, máu đen tràn ra và trực tiếp ngất đi, sáo tàn đeo trên cổ cũng tan biến.

Mà Lý Tử Mai, vào giờ khắc này khí tức trên người bốc lên mãnh liệt, dung hop cung manh cam dia noi day tuy hai mà một, linh hồn thủng trăm ngàn lỗ cũng bắt đầu khôi phục.

Càng có nhiều nhánh cây từ bát phương lan tràn đến, vờn quanh bốn phía Lý Tử Mai, không ngừng hội tụ, cuối cùng hợp thành một cây đại thụ che trời.

Lý Tử Mai, một nửa thân thể dung nhập vào trong cây, lộ ra trên mặt bên ngoài, không vặn vẹo nữa, hiện ra vẻ bình thản.

Mà ở ngực của nàng, xuất hiện một cây sáo tàn.

Đó là biểu tượng của chủ nhân cấm địa Linh Âm.

Hứa Thanh nhìn chăm chú, hắn biết, mặc dù bây giờ Lý Tử Mai còn đang ngủ say, nhưng tương lai khi nàng thức tỉnh, nàng sẽ trở thành... tân chủ nhân của cấm địa Linh Âm.

"Lý Tử Mai, hi vọng ngươi tốt hơn, vĩnh viễn vẫn luôn tốt đẹp."

Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng, tặng lại lời chúc phúc cuối cùng của Lý Tử Mai năm đó.

Thanh âm này rơi vào trong tai Lý Tử Mai, mặc dù nàng ngủ say nhưng thân thể lại run nhè nhẹ, lông mi không cách nào mở ra, nhưng có nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Lướt qua gương mặt, nhỏ giọt rơi trên mặt đất.

Có lẽ khi nàng thức tỉnh, nơi nước mắt rơi xuống, sẽ nở ra bông hoa khiến nàng khó quên.

Hứa Thanh, rời đi.

Hắn mang con rối đã ngất đi, đây là lễ vật hắn chuẩn bị cho Cổ Linh Hoàng.
Bình Luận (0)
Comment