Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2093 - Chuong 2275: Tan Chu Linh Am (2)

Chuong 2275: Tan chu Linh Am (2) Chuong 2275: Tan chu Linh Am (2)Chuong 2275: Tan chu Linh Am (2)

Chuong 2275: Tan chu Linh Am (2)

Vê phân Thanh Thu, trong lúc Hứa Thanh đưa tay, thân thể nàng hôn mê phiêu khởi, theo Hứa Thanh cùng nhau lên không, bay vê phía Thánh Thiên Bảo Tháp lơ lửng trên đỉnh trời.

Một khắc sắp vào bảo tháp, bước chân Hứa Thanh dừng lại, xoay người nhìn thiên địa phương xa.

Chốc lát sau, bên cạnh có mấy chục bóng người gào thét lao đến.

Trong đó có Đại trưởng lão của Chấp Kiếm Bộ ở Nghênh Hoàng Châu, còn có người được phái tới từ Phong Hải Quận, cũng có một ít cường giả của Thái Ti tiên môn và Ly Đồ Giáo.

Từ xa, khi bọn họ nhìn thấy Thánh Thiên Bảo Tháp, vẻ mặt đều chấn động, cho đến khi ánh mắt nhìn trên người Hứa Thanh, Đại trưởng lão của Chấp Kiếm Bộ Nghênh Hoàng Châu lập tức khom người cui dau.

"Bái kiến tôn thượng!"

Người từ Phong Hải Quận tới đây hiệp trợ, không phải người Hứa Thanh quen thuộc, là tu sĩ ngoại tộc gia nhập Phong Hải Quận trong quá trình mộ binh những năm qua.

Mặc dù bọn họ chưa từng thấy chân thân của Hứa Thanh, nhưng dĩ nhiên có nhìn qua bức họa, bây giờ nhìn thấy Hứa Thanh thì trong lòng lập tức gợn sóng, cúi đầu bái kiến.

Đồng dạng bái kiến về phía hắn, còn có Thái Ti tiên môn cùng với Ly Đồ giáo.

Chỉ có điều kẻ trước rõ ràng có chút khẩn trương, kẻ sau thì là lo lắng chiếm đa số, trong số đó còn có một người trước kia Hứa Thanh từng gặp.

Đó là ca ca của Thanh Thu.

Gã đi theo sau lưng mọi người, thuộc hàng tiểu bối.

Lúc nhìn thấy Hứa Thanh thì tâm tình ga gon sóng, từ chỗ Thanh Thu nên gã biết được Hứa Thanh chính là tiểu hài tử ca ca trong miệng muội muội.

Cho dù những năm này gã đã sớm biết địa vị của Hứa Thanh bây giờ, cũng nghe nói kinh lịch truyên kỳ của hắn, nhưng hôm nay gặp mặt, vẫn không cách nào áp chế nỗi lòng bốc lên của gã.

Trong đầu gã không khỏi hiện ra hình ảnh tiểu hài tử bẩn thỉu năm đó.

Thời gian thấm thoát, không thể đoán trước.

Năm đó, gã rời đi mà không thèm chú ý, hôm nay, gã phải cúi đâu xuống, ở sau lưng mọi người, cung kính với người mình từng xem nhẹ. ...

Một lúc lâu sau, Hứa Thanh đi vào bảo tháp.

Thanh Thu bị Ly Đồ Giáo mang đi, dựa theo cách nói của Ly Đồ Giáo, bọn họ có bí thuật có thể gia tăng tốc độ khôi phục của Thanh Thu.

Đồng thời cũng cung kính báo với Hứa Thanh, mặc dù giáo lý của Ly Đồ Giáo bọn họ từng liên quan tới Thánh địa, nhưng hôm nay tư tưởng trong giáo đã sớm nhất thống và thay đổi, tương lai sẽ kiên định đứng về phía Vọng Cổ.

Mà Thanh Thu sẽ trở thành Thánh nữ của Ly Đồ Giáo ở đông giới Vọng Cổ, đi tiếp nhận truyền thừa của Tư Mệnh.

Về phần vấn đề của Thái T¡ tiên môn, Hứa Thanh giao cho Chấp Kiếm Bộ ở Nghênh Hoàng Châu, bọn họ sẽ thẩm tra xử lí trọng điểm, nếu Thái Ti tiên môn thật sự tham dự việc giúp đỡ chủ nhân cấm địa thoát khốn, như vậy cũng phải chịu trừng phạt nên có.

Sau đó, dưới sự cung kính tiễn đưa của mọi người, bảo tháp lấp lánh ánh sáng bảy màu, đi xa chân trời.

Tâm tình của mỗi người đều khác nhau, lần lượt rời đi.

Mà bầu trời cũng chậm rãi trở vê đêm tối.

Cấm địa Linh Âm lại bị dị chất tràn ngập một lần nữa, trong đại thụ ở khu trung tâm truyền ra tiếng sáo như ẩn như hiện...

Hai ngày sau.

Trong Phong Hải Quận, chỗ tộc địa của Mộc Linh tộc, trên vô số đại thụ che trời màn trời gợn sóng, mây mù bốn phía, Thánh Thiên Bảo Tháp giáng lâm nơi đây.

Giây phút xuất hiện, uy áp kinh khủng tản ra, tộc trưởng Mộc Linh tộc cùng Đại trưởng lão và các cường giả trong tộc đồng loạt bay lên không trung, trong lúc họ đang nghi ngờ, bóng dáng Hứa Thanh từ trong bảo tháp đi ra.

Sau đó là Lão Cửu và Nhị Ngưu.

Nhìn thấy Hứa Thanh, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức bái kiến.

Hàn huyền một lát, Hứa Thanh nói ra y đồ đến.

Nghe nói Hứa Thanh muốn đi địa quật chỗ có thông đạo đến giới của Cổ Linh Hoàng, Mộc Linh tộc lập tức phối hợp đoàn người Hứa Thanh, đi chỗ động quật đen nhánh bí mật đó.

Đứng trên mặt đất ngay sát động quật, cảm thụ bốn phía âm lãnh, Lão Cửu mặt không biểu tình đi một bước.

Hứa Thanh đi theo phía sau, trực tiếp bước xuống.

Nhị Ngưu thì mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ, vẫn là lần đầu y đến nơi đây, thân thể nhoáng một cái, cũng bước xuống.

Thân ảnh ba người lao thẳng xuống phía dưới.

Khí tức tử vong từ dưới lan tràn lên trên, cảm giác âm u lạnh lẽo càng lúc càng nồng đậm, còn kèm theo từng trận gào thét không hiểu từ Hoàng Tuyền truyền đến.

Còn không ngừng xuất hiện lực bài xích, nhưng đối với ba người mà nói, những thứ này đều không đáng nhắc tới.

Trong lúc bay nhanh, uy áp từ trên người bọn họ tản ra, khí tức tử vong tan vỡ, trấn áp cơn gào thét, lực bài xích bị vỡ nát.

Khoảng cách đến đáy động quật càng lúc càng gần.

"Tiểu A Thanh, nơi này là một nơi tốt."

Trong lúc bay nhanh, con mắt Nhị Ngưu dần dần sáng lên, cảm thụ bốn phương rồi liếm môi nhanh chóng truyên âm.

"Không nằm trong nhân quả, nằm ngoài thiên đạo, tự khai luân hồi, chỉ có sinh tử..."

"Ngoại trừ can cỗi, nơi này chính là chỗ ẩn thân hoàn mỹ!"

"Nhất là, ta ngửi được mùi của bảo bối!"

Hai mắt Nhị Ngưu càng sáng hơn, vừa muốn tiếp tục mở miệng.

Nhưng vào lúc này dưới tốc độ của ba người, bọn họ lao thẳng tới dưới đáy động quật, từ nơi đó trong nháy mắt xuyên thẳng qua, tiến vào một mảnh thế giới hư vô. Giới này tràn ngập sương mù, mắt thường khó có thể thấy rõ quá xa.

Nhưng hiện giờ Hứa Thanh đã không còn như năm đó, thần thức tản ra là lập tức rõ ràng, đi trước dẫn đường để tìm kiếm con cự xà kia.

Một đường thì Nhị Ngưu không ngừng tặc lưỡi, hứng thú đối với nơi này càng thêm mãnh liệt.

Lão Cửu thì từ đầu đến cuối lạnh lùng không nói một lời.

Cứ như vậy sau một nén nhang, Hứa Thanh xuyên qua sương mù, trong phạm vi thân thức của hắn, bỗng nhiên khóa chặt một chỗ.

"Hả?"

Hứa Thanh dừng bước, quay đầu nhìn về hướng kia.

Trong thần thức vừa rồi, hắn mơ hồ nhận ra một ngân tích cực nhạt, chợt lóe lên ở nơi đó.

Ngân tích này vừa cổ xưa lại ẩn nấp, mang theo một tia ác ý.

"Không cần để ý."

Lão Cửu nhàn nhạt mở miệng.

Nhị Ngưu cũng nhìn lại, như có điều suy nghĩ liếm liếm môi.

Hứa Thanh nghe vậy thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi ve phía trước.

Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu.

Đó là một con rắn hư thối, cả người lượn lờ khí tức tử vong nồng đậm.

Con rắn này táng thân trong sương mù, đồng thời cũng có một đại thế giới được nó khiêng ở trên đầu.

Đại thế giới đó hoàn toàn mơ hồ, có từng tiếng kêu rên từ bên trong tràn ra, tê tâm liệt phế, rơi vào trong hư vô cùng sương mù, rơi vào trong thân thức của Hứa Thanh.

Trong mắt Hứa Thanh lóe lên u mang, trong nháy mắt thân thể biến mất. Lúc xuất hiện, cùng Nhị Ngưu và Cửu gia gia, đều ở trên đỉnh đầu con rắn.

"Chính là chỗ này!"

Thân thể Hứa Thanh xông lên, ba người như lưu tinh lao thẳng đến đại thế giới, cường thế mà đi.

Càng lúc càng gần, thân thể con rắn cũng càng lúc càng lớn, tiếng kêu rên của đại thế giới truyên đến càng rõ ràng.

Cho đến cuối cùng, theo tiếng khai thiên tích địa vang vọng, ba người một đường phá vỡ bức tường giới này, hạ xuống.

Khí tức quen thuộc, bầu trời sương mù lượn lờ quen thuộc, nơi này không có nhật nguyệt, chỉ có quỷ hỏa như sao, như ẩn như hiện trong sương mù, ánh sáng trắng bệch lờ mờ, biến thiên địa thành mông lung.

Mặt đất trải đây máu thịt thối rữa, không có dãy núi, không có cây cối, chỉ có cái chết vô tận.

Chính là, Cổ Linh giới! Ngay khi ba người họ hạ xuống, trên một tòa máu thịt trong hoàng cung cách nơi này một khoảng, con mắt khổng lồ đang lơ lửng chợt mở ra.

"Đáng chết, sao hắn lại tới đây!!"
Bình Luận (0)
Comment