Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2094 - Chương 2276: Giao Dịch Công Bằng (1)

Chương 2276: Giao dịch công bằng (1) Chương 2276: Giao dịch công bằng (1)Chương 2276: Giao dịch công bằng (1)

Chuong 2276: Giao dich cong bang (1)

"Cổ Linh tộc."

"Trước Huyền U Cổ Hoàng, tộc này đã nhất thống Vọng Cổi"

Đứng ở trong thế giới tràn ngập tử vong này, Lão Cửu nhìn bầu trời hôn ám xa xa, bình tính mở miệng.

"Tộc này thiện chiến, ấu thể là rắn, cho đến hóa thành hình người, sau đó Long Xà đi theo hai bên, thành tựu Cổ Linh Chiến Thể."

"Thời kỳ tộc này thống trị Vọng Cổ, trấn áp các tộc không thể không cúi đầu."

"Cho dù là nhân tộc lúc trước cũng từng suy yếu một lần, tan thành mảnh nhỏ."

Lão Cửu vừa mở miệng vừa đi về phía trước, mỗi một bước hạ xuống đều khiến bầu trời sôi trào, mặt đất nổ vang, vô số vong hồn tứ tán, hài cốt trong nước bùn run rẩy.

Khí thế đến từ trên người Lão Cửu càng thêm mãnh liệt, trong mơ hồ còn có một chút khí tức không thuộc về Vọng Cổ, giống như nổi lên từ cõi tối tăm, chỉ dẫn ngoại giới.

Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu đi theo phía sau.

Nhị Ngưu nhìn chung quanh, cực kỳ tò mò về nơi này, khi thì ngôi xổm xuống đào ra một ít bùn đất, khi thì giơ tay chộp tới một ít vong hồn, ánh sáng từ tròng mắt tản ra càng ngày càng mãnh liệt.

Rõ ràng, y vô cùng hứng thú đối với nơi này.

Về phần Hứa Thanh, vẻ mặt nghiêm túc, nghe Cửu gia gia nói.

Đối với chuyện của Cổ Linh tộc, tuy hắn có chút hiểu biết, nhưng hiển nhiên so với nhân chứng lịch sử sống từ thời Huyên U Cổ Hoàng đến bây giờ như Cửu gia gia, không thể hiểu bằng. Mà khiến hắn chú ý hơn, còn có một luông khí tức không thuộc về Vọng Cổ trên người Cửu gia gia tản ra.

Nếu là Hứa Thanh trước kia, có lẽ đối với điều này sẽ không quá chú ý, nhưng bây giờ mắt phải của hắn có quyên hành xóa bỏ, hắn có thể thấy nhân quả.

Vì vậy trong mắt hắn, khí tức trên người Cửu gia gia tản ra, đó là nhân quả với thiên ngoại.

"Đại sư huynh từng nói, Lý Tự Hóa tiền bối đang trở vê... Khí tức trên người Cửu gia gia, nhìn như là đang chỉ dẫn."

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, lời nói của lão Cửu tiếp tục quanh quẩn.

"Cổ Linh tộc tuy cường thế, nhưng thời gian thống trị Vọng Cổ lại như phù dung sớm nở tối tàn. Sau khi đạt tới đỉnh phong trong thời gian ngắn, Linh Hoàng của tộc này làm ra một chuyện điên cuồng."

"Gã tập hợp sức mạnh của toàn tộc, hội tụ khí vận, mưu đồ Thiên Đạo." "ý đồ lấy bản thân đoạt xá toàn bộ Thiên Đạo, mang toàn bộ Thiên Đạo hội tụ một thể, khiến bản thân thành Thiên Đạo mạnh nhất và duy nhất ở Vọng Cổ."

"Một khi thành công, ý của gã chính là ý của Vọng Cổ, đạo của gã chính là đạo của Vọng Cổ."

"Cũng sẽ dùng điều này, áp đảo rất nhiêu Thiên Đạo mà nhóm Hạ Tiên đã từng khai sáng Vọng Cổ đưa lên, từ đó quy vận mệnh của Vọng Cổ về vận mệnh một người.'

"Cũng khiến cho Cổ Linh tộc có thể vĩnh viễn thống trị Vọng Cổ, vạn tộc vĩnh viễn bị trấn áp, bản thân cũng đột phá bình cảnh Hạ Tiên, đi ra tiên lộ riêng của gã.

Lão Cửu nói tới đây, thân sắc lộ ra một tia kính nể, lão kính nể không phải là hành vi của Cổ Linh Hoàng, mà là dã tâm cùng lựa chọn của một vị cường giả.

"Nhân vật như vậy...'

Lão Cửu dừng bước, ngẩng đầu nhìn hư vô phía xa, trong mắt lộ ra một vòng chiến ý, tay phải chậm rãi nâng lên, giống như đang nắm lấy hư không.

Cùng lúc đó, Nhị Ngưu di theo phía sau Hứa Thanh và Lão Cửu, đang đào một bộ hài cốt trên mặt đất lên, sau khi cất đi, mắt thấy Hứa Thanh chăm chú lắng nghe, Nhị Ngưu dứt khoát ho khan một tiếng, chuẩn bị biểu lộ thân là đại sư huynh học rộng biết nhiều.

Vì thế học theo Lão Cửu ngữ khí thản nhiên mở miệng.

"Nhưng đây là đại nghịch!"

"Cho nên khả năng thành công đương nhiên cực kỳ xa vời, cuối cùng Linh Hoàng thất bại, bị tất cả Thiên Đạo phản phệ, huyết mạch tộc đàn bị nguyền rủa."

"Trong lúc nguy cấp, Linh Hoàng dựa vào tu vi khủng bố của bản thân, đưa đại bộ phận tộc nhân vào đại thế giới của gã, ý đồ dùng cái này tránh đi hạo kiếp bị Thiên Đạo cắn trả, nhưng cho dù là như vậy, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi nguyền rủa."

"Cho nên Linh Hoàng ngã xuống, đại thế giới của gã khô héo, hóa thành tử giới, tất cả Cổ Linh tộc trong đó lập tức diệt vong, mà chỗ đáng sợ của nguyền rủa này cũng không phải là diệt đi đơn giản như vậy."

"Dù sao đó cũng là nguyên rủa đến từ tất cả Thiên Đạo ở Vọng Cổ, dưới nguyền rủa đó, Cổ Linh tộc tử vong hóa thành vong hồn ngày đêm kêu rên thống khổ."

"Tử giới khô héo này cũng thành Cổ Linh vong quốc, vĩnh hằng chịu đựng nguyền rủa tra tấn, mãi mãi mai táng ở sâu trong lòng đất đại lục Vọng Cổ."

"Đồng thời."

Nhị Ngưu đang muốn khoe khoang kiến thức của mình, nhưng lời nói còn chưa nói xong, Lão Cửu phía trước đã giơ tay lên, hướng về màn trời chụp một cái, nhất thời thương khung nổ vang, vô số sấm sét nổ tung ở trên bầu trời.

Hàng ngàn hàng vạn tia chớp từ trên trời hội tụ, lao thẳng đến Lão Cửu, chiếu sáng cả thế giới, tụ vào trên tay phải đang nâng lên của lão.

Nắm chặt, những tia chớp vô tận trực tiếp hóa thành một thanh trường kiếm điện quang.

Kiếm này vừa ra, thiên địa biến sắc.

Khí tức cường hãn, dao động kinh khủng từ trên người Lão Cửu bốc lên, sau đó... Lão hướng về bầu trời, hạ xuống một kiếm.

Kiếm khí kinh thiên.

Hình như có tiếng gầm thét từ hư vô truyền đến, giây tiếp theo, một kiếm kinh khủng này xẹt qua màn trời, trực tiếp cắt ra một vết rách to lớn.

Gió lốc từ trong khe hở khuếch tán, quét ngang bát phương, đồng thời cũng từ trong khe hở lộ ra hình ảnh khiến Hứa Thanh quen thuộc.

Nơi đó, là một hoàng cung.

Sâu trong hoàng cung có một tòa núi huyết nhục, trên đỉnh núi lơ lửng một con mắt to lớn.

Giờ phút này con mắt mở ra, lộ ánh sáng màu vàng, đang nhìn chằm chằm vào nơi đây theo khe hở.

Gã nhìn thấy Hứa Thanh đã lâu không gặp, nhưng lúc này điều khiến Thần để ý nhất, chính là một kiếm đã xé rách thiên địa, sát khí toàn thân chấn thiên.

Gã nhận biết!

Lúc trước khi giao chiến với Xích Mẫu, gã đã có lưu ý nhi tử thứ chín của Lý Tự Hóa này, thật sự là lúc trước đối phương ở trước mặt Xích Mẫu, một kiếm sau khi súc thế vung lên, khiến tâm thần gã cũng chập chùng theo.

Hứa Thanh vừa muốn mở miệng, nhưng Lão Cửu phía trước đã bước một bước vào khe hở, xuất hiện ở trên con mắt khổng lồ của Cổ Linh Hoàng.
Bình Luận (0)
Comment