Chương 2280: Nhìn có phần quen (1)
Chương 2280: Nhìn có phần quen (1)Chương 2280: Nhìn có phần quen (1)
Chương 2280: Nhìn có phân quen q)
Từ khi thánh địa Huyền cấp giáng lâm...
Ba giới Nam Tây Bắc của Vọng Gổ, chiến sự càng lúc càng khốc liệt, song phương đều có tổn thất, tình hình cực kỳ thảm thiết.
Có thể nói hầu như mỗi thời mỗi khắc đều có sinh linh ngã xuống, đều có chiến hỏa bùng lên.
Cả Vọng Cổ chìm trong binh biến loạn lạc.
Còn tại Đông giới, Viêm Nguyệt Huyền Thiên cùng nhân tộc dẫn đầu, tập hợp các tộc khắp nơi, bố trí đại trận tuyệt thế, phân chia thiên địa.
Bên ngoài đại trận là thương khung vô tận, là bốn tòa thánh địa Huyền cấp.
Bên trong đại trận, là chúng sinh Đông giới Vọng Cổ. Tuy rằng sau đại chiến với Nhân Hoàng cùng Viêm Nguyệt tam thần, các vị Đại Đế trong bốn tòa Thánh địa không còn hiện thân, mà Viêm Nguyệt tam thần cũng vậy.
Ngoại giới không ai rõ ràng, trận chiến đỉnh cao lúc đó, rốt cuộc thắng bại ra Sao.
Chỉ biết Nhân Hoàng vẫn như thường, tiếp tục chủ trì trận chiến này.
Chiến sự Đông giới, vẫn chưa dừng lại.
Trong khoảng thời gian này, giao tranh quy mô lớn tuy không xảy ra, Đông giới và Thánh địa đều đang cố gắng kiểm soát cục diện, nhưng giao tranh quy mô nhỏ gần như mỗi ngày đều diễn ra.
Dù là Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc hay nhân tộc, chiến hỏa chưa bao giờ tất.
Lúc này cũng có một trận chiến quy mô nhỏ đang diễn ra trên đại trận tuyệt thế, song phương nhân số đông đảo, dày đặc như kiến cỏ, hóa thành vô số hắc điểm, chém giết lẫn nhau.
Chính là vào lúc này, Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu từ Phong Hải Quận truyền tống nhiều lần, cuối cùng đã đến Hoàng Đô đại vực của nhân tộc.
Trên đường đi, xem như thuận lợi.
Không hề lãng phí thời gian, chỉ là lúc ở bên ngoài cổ trận hoạt hóa kia, Nhị Ngưu lại tiện tay 'xin' thêm vài cọng lông vũ truyền tống...
Mà lúc này, khi bóng dáng hai người vừa hiện ra trong đại trận, tiếng nổ vang và tiếng kêu thảm thiết, từ trên trời cao truyền xuống, chấn động màng nhĩ.
Vô số thanh âm giống như lôi đình oanh minh vang vọng bát phương, đồng thời đa dạng màu sắc của thuật pháp từ trên trời cao buông xuống, chiếu rọi màn đêm lúc sáng lúc tối, vô cùng lộng lẫy.
Ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy rõ ràng dưới đại trận, từng đội ngũ tu sĩ đến từ các tộc Đông giới Vọng Cổ nối đuôi nhau xuất trận, rồi lại lân lượt rút lui. Chỉ là nhìn trạng thái của những người trở về, có thể thấy tổn thất vô cùng nặng nà.
Nhưng phía Thánh địa cũng không khá hơn, thi thể rơi xuống như mưa, bị đại trận nghiền nát.
"Chiến tranh..."
Hứa Thanh thân sắc ngưng trọng, ánh mắt nhìn vê phía chiến trường bên ngoài đại trận, vì truyền tống trận hắn đang đứng nằm trong quân doanh có trọng binh canh giữ, nên rất nhanh đã có vô số đạo thần thức bao phủ, khí tức bén nhọn khóa chặt.
Cảm nhận được khí tức của Hứa Thanh, những đạo thần thức cùng sát khí mới từ từ tiêu tán.
Tiếp theo là từng bóng người từ bốn phương tám hướng bay tới, cung kính hành lễ với Hứa Thanh.
Người dẫn đầu là một lão giả.
Hứa Thanh nhận ra lão giả này, là một vị Thiên Hậu của nhân tộc, họ Trần. "Tham kiến Thái phó!"
"Mấy vị Thiên Vương đang ở trên chiến trường, không thể tự mình trở về nghênh đón, lão phu phụng mệnh ở lại chủ trì."
"Be hạ có dặn dò, mời Thái phó sau khi trở về, lập tức đến đại điện."
Sau khi Trần Thiên Hậu đến gần, lập tức cúi người hành lễ, cung kính mở miệng.
Hứa Thanh khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía chiến trường trên cao, sau đó tản thân thức ra bao phủ toàn bộ quân doanh, nhìn thấy vô số binh sĩ các tộc đang được chữa trị.
Trong lòng hắn không khỏi trầm xuống.
So với sự thảm khốc ở đây, những nơi khác của Đông giới Vọng Cổ mà hắn đi qua, thật sự còn tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì nơi đây, gánh vác gần như tất cả.
Nơi đây, vừa là trung tâm của Đông giới Vọng Cổ, cũng là tiền tuyến khốc liệt nhất.
"Tình hình chiến sự hiện nay thế nào?”
Hứa Thanh chậm rãi hỏi.
"Vẫn trong tâm kiểm soát."
Trần Thiên Hậu cười khổ sở, nhưng khí tức trên người rõ ràng có chút bất ổn, hiển nhiên là bị thương chưa lành, đang muốn nói tiếp thì đột nhiên trên chiến trường bên ngoài đại trận, tiếng nổ vang kinh thiên động địa vang lên.
Giữa vô số hắc điểm dày đặc đang chém giết lẫn nhau, một đạo quang mang chói mắt đột nhiên bùng nổ.
Đó là một gã đại hán trung niên đến từ Thánh địa, sau lưng mọc ra đôi cánh khổng lồ, toàn thân tràn ngập khí tức huyết sát, tu vi càng là đạt đến Uẩn Thần ngũ giới.
Tu vi như vậy, vượt xa đại đa số Thiên Vương của nhân tộc.
Đặc biệt là trong trận chiến quy mô nhỏ này, tuy rằng Uan Thần các tộc cũng có tham chiến nhưng đều bị kiềm chế, nên bây giờ sự xuất hiện đột ngột của gã, lập tức tạo thành uy hiếp cực lớn.
Dường như, gã muốn dùng sức một mình, xé toạc một con đường trên chiến trường.
Phía sau gã, còn có hơn ngàn tên tu sĩ Ma Vũ đi theo, như hộ vệ trung thành, tùy gã lao thẳng về phía trước.
Mục tiêu, chính là đại trận tuyệt thế.
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử Trần Thiên Hậu co rút lại, nhưng cũng không hê hoảng loạn, đối với tình huống bất ngờ, tự nhiên có cách ứng phó.
Rất nhanh, quang mang trên đại trận tuyệt thế lưu chuyển, hình thành lực lượng cường đại ngăn cản.
Nhưng ngay sau đó, thân ảnh Hứa Thanh bỗng nhiên biến mất.
Khi xuất hiện, đã ở bên ngoài đại trận tuyệt thế. Tiếng nổ vang còn kinh khủng hơn gấp bội so với lúc trước, âm am truyền đến bốn phương tám hướng, giữa vô số âm thanh chấn động màng nhĩ, Hứa Thanh nhìn về phía gã đại hán Ma Vũ đang lao tới với tốc độ kinh người.
Gã đại hán cũng chú ý tới Hứa Thanh, hừ lạnh một tiếng, tốc độ không giảm, tiếp tục lao tới.
Mọi chuyện nói thì chậm, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Bên trong đại trận, Trần Thiên Hậu hoảng sợ biến sắc, tuy biết thân phận Hứa Thanh cao quý, nhưng chiến lực hình như chỉ miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn Thiên Vương, hôm nay đối mặt với cường giả Uẩn Thần ngũ giới... Lão lập tức lo lắng không thôi.
Nhị Ngưu đứng bên cạnh ho khan một tiếng.
"Lo lắng cái gì, không cần phải lo lắng."