Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2100 - Chương 2282: Phong Lâm Đào Trung Thành (1)

Chương 2282: Phong Lâm Đào trung thành (1) Chương 2282: Phong Lâm Đào trung thành (1)Chương 2282: Phong Lâm Đào trung thành (1)

Chương 2282: Phong Lâm Đào trung thành (1)

Phong Lâm Đào cảm khái trong lòng.

Vận mệnh giữa người với người, có đôi lúc chính là như thế, thay đổi liên tục.

Nhưng Phong Lâm Đào cũng không phải hạng người tâm thường, giống như lúc trước Lan Dao miêu tả gã: Người này ích kỷ lại lạnh lùng, tàn nhẫn lại đa nghị, mà còn giỏi vê ẩn nhẫn.

Cho nên từ sau khi lựa chọn quy hàng nhân tộc, trong lòng gã đã mô phỏng tất cả tình huống, bây giờ mặc dù trông thấy Hứa Thanh khiến dâng lên một chút tâm tình phức tạp, nhưng rất nhanh đã bị gã hạ xuống.

Quá trình này, gã không cần che giấu suy nghĩ của mình, mà là thoải mái hiển lộ ra trên mặt.

Đây là chuyện gã am hiểu.

Có thể lấy thân phận bán huyết Ma Vũ, từng bước tu hành đến Uẩn Thần ở Ma Vũ thánh địa, tự nhiên gã có đạo sinh tồn của mình.

Mà lợi dụng tất cả mọi thứ bên cạnh, bao gồm cả lợi dụng cảm xúc của mình, từ nhỏ gã đã biết.

Hôm nay ở chỗ này, gã muốn lợi dụng điểm đó để chứng minh sự chân thành của bản thân.

Dù sao... mấy tháng đầu hàng, gã vẫn luôn bị lạnh nhạt, Nhân Hoàng cũng không có bất kỳ sắp xếp gì đối với gã.

Điều này khiến gã có chút bất an.

Gã biết, đây là biểu hiện vì mình tìm nơi nương tựa, Nữ Đế vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận.

Còn đang ở quá trình quan sát, vì vậy gã cần mượn cơ hội lần này để gia tăng sự chân thành của mình.

Mang theo suy nghĩ như vậy, Phong Lâm Đào cúi đầu với Hứa Thanh, cũng có vài phần tâm phục khẩu phục. Hứa Thanh nhìn Phong Lâm Đào trước mắt, sắc mặt bình tĩnh, không nói một lời.

Nhìn không ra vui hay giận, cũng không có bất kỳ cảm xúc gì ẩn chứa ở bên trong.

Mặc dù hắn không có mở miệng, nhưng lúc này Nhị Ngưu lại nở nụ cười, vừa thưởng thức Thánh Thiên Thần Đằng trong tay, vừa cười tum tim truyền ra lời nói.

"Tiểu Phong Tử, đã lâu không gặp."

Phong Lâm Đào xoay người, nhìn về phía Nhị Ngưu, thân sắc vẫn lộ ra cảm khái, ôm quyền cúi đầu.

"Bái kiến Đại Thiên Cương, chuyện ngày đó là lỗi của Phong mỗ, mong rằng Đại Thiên Cương và Thái phó đừng để trong lòng, lần này tại hạ quy hàng nhân tộc, tuy là hành động bất đắc dĩ, nhưng là chân tâm thật ý.'

Phong Lâm Đào nói câu này, biểu đạt mình yếu thế nên phải cung kính, đồng thời cũng gián tiếp chỉ ra gã đích thật có quen biết cùng Hứa Thanh và Nhị Ngưu.

Nhưng chút tâm tư ấy, Hứa Thanh liếc mắt liền hiểu, còn với con mắt của Nhị Ngưu, lại há có thể nhìn không ra.

Giờ phút này Nhị Ngưu nghe vậy nâng Thần Đẳng trong tay lên, nụ cười mang theo một chút vui mừng.

"Sao lại thế được, lần trước ngươi đã tặng cho ta và Tiểu A Thanh nhiều thứ tốt như vậy, ta còn chưa kịp cảm tạ người tốt như ngươi."

Phong Lâm Đào vẻ mặt cười khổ, đáy lòng lại nhịn không được muốn bốc lên.

Cuối cùng, kỳ thật gã cũng không quá hận Hứa Thanh, trọng điểm của hận ý... là Nhị Ngưu.

Là do Nhị Ngưu lừa gã, để gã một đường mang theo.

Là do toàn bộ hành trình Nhị Ngưu biểu hiện hấp hối, khiến gã xuất hiện sơ sẩy hiếm khi xảy ra. Hơn nữa vào thời khắc mấu chốt Nhị Ngưu đã cắn đứt Thần Đằng, khiến cho đòn sát thủ của gã trực tiếp tan rã.

Cho nên mới có chuyện sau đó bị Lan Dao và Nguyệt Đông truy sát.

Mà nguyên bản nếu không có Nhị Ngưu, gã có thể chuyển bại thành thắng.

Căn nguyên, ngay tại trước mắt.

Nhưng gã lại không thể biểu lộ hận ý.

Vì thế Phong Lâm Đào hít sâu một hơi, đè suy nghĩ muốn bốc lên của mình xuống, nhưng đúng lúc này, Nhị Ngưu tiếp tục truyền ra lời nói hèn hạ.

"Đến đây, Thân Đằng ngoan, chào hỏi ân công."

Nhị Ngưu đắc ý giơ Thần Đằng lên. Thần Đằng quay đầu, lá trên thân hơi rung động...

Phong Lâm Đào trâm mặc, cố gắng để tâm trạng mình không bị mất khống chế

Mắt thấy Nhị Ngưu còn muốn mở miệng, Thái Tể đứng cách đó không xa ho khan một tiếng, cắt ngang hứng thú của Nhị Ngưu, nhìn về phía Hứa Thanh.

"Lần này bệ hạ triệu Thái phó trở về, ngoại trừ binh sự ra, còn có một chuyện khác cần nghiệm chứng."

Hứa Thanh nghe vậy, nhìn về phía vị Thái Tể của nhân tộc.

"Có phải là vấn đề liên quan đến thân phận của Phong Lâm Đào không?"

Thái Tể gật đầu.

"Không chỉ có như thế, chi tiết cụ thể, mời Thái phó xem qua bên trong vật này.'

Nói xong, Thái Tể lấy ra một ngọc giản, đưa tới trước mặt Hứa Thanh, bên trong bao gồm tất cả lý do của Phong Lâm Đào.

Hứa Thanh tiếp nhận, xem xét một chút, trâm ngâm mấy hơi thở rồi chậm rãi mở miệng.

"Lần đầu tiên ta cùng với người này gặp nhau, là trên đường từ Viêm Nguyệt Huyên Thiên về nhân tộc, chuyện cụ thể thì ta từng tấu lên một cái ngọc giản, ghi chép nhân quả."

"Còn gút mắc giữa hai người Lan Dao và Nguyệt Đông với người này, theo như Hứa mỗ thấy lúc trước, hai bên đều có sát cơ, ngày đó nếu không có ta và đại sư huynh tương trợ, e là người này cũng khó thoát được."

"Mà sự xuất hiện của ta và đại sư huynh, nhìn từ tình huống, đúng là trùng hợp."

"Nếu như trước khi Ma Vũ thánh địa giáng lâm, liền lựa chọn Phong Lâm Đào làm ám tử, làm chuyện quy hàng hôm nay, khả năng không lớn."

"Vê phần cuối cùng, vẫn cần bệ hạ định đoạt."

Hứa Thanh nói xong, không mở miệng nữa.

Thái Tể nghe vậy gật đầu.

Lời nói của Hứa Thanh, xem như việc quy hàng của Phong Lâm Đào đã có bằng chứng.

Điều này khiến Phong Lâm Đào thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Mà kế tiếp của buổi triều hội, chuyện quần thần thượng tấu phần lớn đều liên quan tới chiến sự, Hứa Thanh cũng coi như hiểu đại khái tình huống cùng với tổn thất tương quan của chiến tranh hiện giờ.

Tổng thể mà nói, không thể lạc quan.

Toàn bộ đại điện, cũng chậm rãi tràn ngập bầu không khí áp lực.

Phong Lâm Đào nghe vào trong tai, đáy lòng không dám có bất kỳ động tác nhỏ nào, thậm chí gã thấy, nếu mình có thể lựa chọn, kỳ thật vẫn là không nghe tin tức về những chiến sự này thì tốt hơn.

Một lúc lâu sau triều hội chấm dứt, Phong Lâm Đào nhanh chóng cung kính rời đi.

Hứa Thanh không nhúc nhích.

Cho đến khi tất cả mọi người trong đại điện rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Hứa Thanh và Nhị Ngưu, cùng với Nữ Đế và Ninh Viêm.

Hứa Thanh đứng dậy, cúi đầu với Nữ Đế.

"Be hạ truyên âm để Hứa mỗ ở lại đây, không biết có gì phân phó?”
Bình Luận (0)
Comment