Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2103 - Chương 2285: Mồi Câu Tự Chế (2)

Chương 2285: Mồi câu tự chế (2) Chương 2285: Mồi câu tự chế (2)Chương 2285: Mồi câu tự chế (2)

Chuong 2285: Moi cau tu che (2)

Mà Phong Lâm Đào giết chóc, càng thêm điên cuồng.

Đối với gã mà nói, gã chỉ xem trọng lợi ích bản thân, để ý là hậu quả của việc giết tù binh, mà không phải quá trình.

Cuối cùng qua một nén nhang, sau khi Phong Lâm Đào đập chết tên tù binh cuối cùng, toàn thân gã máu tươi tràn ngập, vẻ mặt dữ tợn ngẩng đầu nhìn về phía Thánh địa, cười lạnh.

Sau đó hướng về phía hoàng cung nhân tộc, khom người cúi đầu.

“Tạ ơn bệ hạt"

Từ xuất thủ tàn nhẫn, cùng ngôn từ, còn có hành vi cùng thái độ, tìm không thấy bất cứ vấn đề gì trên người Phong Lâm Đào, gã phối hợp hoàn mỹ với mhân tộc, chế tạo một cái bia hấp dẫn cừu hận của Ma Vũ thánh địa.

Hứa Thanh nhìn một màn này, trong mắt lộ ra một tia u mang. Nhị Ngưu bên cạnh thì cười cười.

"Tiểu Phong Tử này đúng là kiêu hùng, hẳn không cần chúng ta bức bách, sợ là chính bản thân gã, trước khi đến nhân tộc đã sớm có kế hoạch tiếp theo..."

"Cho nên để bảo đảm câu cá thành công, Tiểu A Thanh, mấy ngày sau chúng ta phải tìm cơ hội, lấy năm khối huyết nhục của gã, dùng để thi triển Đại Ngũ Ngưu Truy Tế Bản Nguyên Vô Tình Đạo của tal

Hứa Thanh vốn cũng có ý đó, nghe vậy gật đầu.

Sau đó hai người ẩn nấp vào trong đám người, không thấy tung tích.

Thời gian chậm rãi trôi, nửa tháng qua đi.

Trong nửa tháng này, nhân tộc cùng Ma Vũ thánh địa giao chiến càng thêm thường xuyên, nhất là ám tử do bên Thánh địa phái ra, cũng càng nhiều so với dĩ vãng.

Mà tất cả ám tử, ngoài mệnh lệnh phá hư trận pháp, mỗi người đều có thêm một nhiệm vụ.

Chém giết Phong Lâm Daol

Thật sự là trong nửa tháng này, chuyện giết tù binh lại xuất hiện một lần, hơn nữa rất nhiều công lao trên chiến trường, nhân tộc đều ghi nhận vào trên người Phong Lâm Đào.

Tất cả những điều này, khiến cho cái tên Phong Lâm Đào được công nhận là mối hận hàng đầu của Ma Vũ thánh địa.

Vô số tộc nhân Ma Vũ hận không thể ăn tươi nuốt sống gã, cho nên chuyện ám sát cũng tự nhiên xuất hiện.

Để bảo vệ vị công thần này, phía nhân tộc đã gia tăng phòng hộ, thêm thân vệ bên cạnh Phong Lâm Đào.

Mà Phong Lâm Đào, cũng tựa hồ thật lòng thật dạ triệt để tán đồng nhân tộc, thậm chí nhiều lần còn chủ động xin ra ngoài giết địch, bộ dáng so với nhân tộc thì gã còn thống hận Ma Vũ thánh địa hơn. Nhưng dưới sự sung ái của Nhân Hoàng, vẫn chưa cho phép gã rời khỏi trận pháp, chỉ cho phép gã tìm kiếm ám tử trong phạm vi Hoàng vực của nhân tộc.

Điều này khiến cho Phong Lâm Đào rất tiếc nuối, nhưng gã hoàn toàn phục tùng pháp chỉ của Nữ Đế, sau đó giết chết những ám tử cực kỳ tàn nhẫn, thỉnh thoảng có thương tích nhưng chỉ là vết thương nhẹ.

Cho đến... Lại qua bảy ngày.

Giữa nhân tộc và Ma Vũ thánh địa, bởi vì Đại Đế của Ma Vũ hiện thân, cuộc chiến từ quy mô nhỏ đã kéo lên, mở ra một trận đại chiến.

Mấy vị Chúa Tể giáng lâm, nhiều Uẩn Thần đi ra.

Ở phía nhân tộc, Nữ Đế đích thân đến chiến trường, các đời Nhân Hoàng Thi Thần cũng đều giáng lâm chiến trường.

Thiên Vương các tộc cũng nhao nhao như thế, bạo phát một trận chiến lóng lánh cả thiên địa.

Mà vào thời khắc mấu chốt của trận đại chiến này, khi lực lượng của nhân tộc ở Hoàng vực bị phân tán, một trận ám sát đã triển khai ở ngoại 6 hoàng đôi

Người chấp hành nhiệm vụ ám sát, rõ ràng là hai vị Uẩn Thần thất giới của Ma Vũ thánh địa!

Bọn họ ẩn núp rất lâu, từ đầu đến cuối không hề bại lộ, bây giờ không chút do dự mà triển khai một kích lôi đình.

Đối tượng ám sát chính là Phong Lâm Đào, gã đang cùng thân vệ trở về sau khi bắt được ám tử!

Trận ám sát này, chọn thời cơ cực kỳ tỉnh chuẩn, quá trình vô cùng thảm thiết.

Toàn bộ thân vệ bên cạnh Phong Lâm Đào đều bị diệt sạch, mà bản thân gã lại không thể chạy trốn, thân thể sụp đổ, linh hồn vỡ vụn, đầu bị lấy đi.

Mặc dù Trấn Viêm Vương dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, nhưng vẫn chậm một bước, lưu lại được một vị thích khách Ma Vũ thánh địa, nhưng không cách nào ngăn cản một vị khác mang theo thủ cấp Phong Lâm Đào rời đi.

Lão chỉ có thể mang về thi hài của những thân vệ thề chết bảo vệ Phong Lâm Đào, gom về toàn bộ.

Sau khi chuyện này truyền ra, bên ngoài trận pháp, phía Ma Vũ thánh địa lập tức truyền ra tiếng hoan hô phấn chấn, mà Nữ Đế thì sắc mặt âm trầm, nhưng bây giờ hiển nhiên không có tinh lực đi suy nghĩ việc đó, chiến tranh... tiếp tục tiến hành.

Chỉ là không ai chú ý tới, Trấn Viêm Vương mang theo những thi hài thân vệ của Phong Lâm Đào trở về, sau khi trở lại phủ đệ của mình ở hoàng đô nhân tộc, thế mà những thi hài thân vệ chết trận hóa thành hư ảo, thành từng điểm tinh quang, hội tụ thành bóng dáng của Đông Thắng Nhân Hoàng.

Những thân vệ ấy đều là giả.

Trấn Viêm Vương không có bất ngờ gì với chuyện này, chỉ cúi đầu, sau đó nhìn vê phương xa, khóe miệng lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.

Cùng lúc đó, bên ngoài Hoàng vực nhân tộc, cùng biên giới Hôi Hải đại vực, trong một mảnh núi hoang, có một địa quật.

Địa quật này kín đáo và nơi đây lại hoang vu, cho nên rất khó bị phát hiện.

Mà giờ khắc này trong địa quật, một bóng người đang khoanh chân ngồi.

Thân ảnh dung nhập trong bóng tối thoạt nhìn có chút mơ hồ.

Một lát sau, thân ảnh này bỗng nhiên mở hai mắt ra, lộ ra ánh sáng lăng lệ ác liệt, toàn thân lập loè hào quang, khiến cho động quật đen kịt cũng có một vòng ánh sáng.

Mượn nhờ ánh sáng, có thể thấy được thân ảnh đó là một thanh niên, bộ dáng có chút tương tự với nhân tộc, duy chỉ có ở mi tâm, có một vết tích do vô số phù văn rất nhỏ tạo thành. Đó là tiêu chí của Liêu Huyền tộc, rất nhanh đã biến mất.

"Nữ Đế cũng được, Ma Vũ thánh địa cũng thế, có thể làm gì được ta ch

Thanh niên lẩm bẩm.

"Ta đi nhân tộc, mục đích tự nhiên không phải trường kỳ phụ thuộc, dương mưu của Nữ Đế tuy khiến ta có chút bị động, nhưng tổng thể mà nói... Cùng kế hoạch của ta, vẫn chưa lệch khỏi quỹ đạo!"

"Cuối cùng giả chết thành công!"

"Tiếp theo, ngoại giới cho rằng ta đã vẫn lạc, như vậy thân thể Liêu Huyền tộc của ta, cũng coi như chân chính thoát khỏi nhân quải"

Người này, chính là Phong Lâm Đàol
Bình Luận (0)
Comment