Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2114 - Chương 2296: Nhị Ngưu Một Câu, Tam Nhân Kinh Ngạc (1)

Chương 2296: Nhị Ngưu một câu, tam nhân kinh ngạc (1) Chương 2296: Nhị Ngưu một câu, tam nhân kinh ngạc (1)Chương 2296: Nhị Ngưu một câu, tam nhân kinh ngạc (1)

Chương 2296: Nhị Ngưu một câu, tam nhân kinh ngạc (1)

Những lời này trầm như sấm sét, chấn động tâm hồn mọi người tại đây.

Khi truyền ra, thân ảnh cao lớn từ bầu trời xuất hiện trước mặt Nguyệt Đông và Lan Dao, từng bước từng bước tiến về phía Hứa Thanh và Nhị Ngưu.

Bước đi kiên định và mạnh mẽ, mỗi bước như dẫm lên nhịp tim, áp lực cực kỳ mạnh mẽ.

Khi tiến đến gần, đôi vai, ngực, bụng, đôi chân và đỉnh đầu của gã, tổng cộng có chín đại thế giới, đang tỏa sáng rực rỡ, dâng lên sinh cơ mãnh liệt.

Uy lực của chín giới khiến bầu trời biến sắc.

Uy áp khủng khiếp giáng xuống, làm đất trời rung chuyển.

Dưới khí thế ngút trời, trong cơn bão khủng khiếp này, thân ảnh của gã càng ngày càng rõ nét trong mắt Hứa Thanh và Nhị Ngưu.

Gã cao hơn tám thước, thân hình vạm vỡ, như một ngọn núi hùng vĩ đứng trên chiến trường đầy bão táp.

Làn da gã dường như đã bị gió thổi nắng cháy qua nhiêu năm, trở nên đen đúa, như một tảng đá đen cứng rắn được mài giũa bởi thời gian.

Khuôn mặt cương nghị mà thâm sâu, đôi lông mày rậm rạp, đôi mắt sâu như các vì sao, lấp lánh ánh sáng sắc bén và kiên định.

Đặc biệt, ánh mắt gã như có ngàn ky binh tung hoành, có lửa đạn ngập trời, có núi sông vỡ vụn.

Rực rỡ nhất là bộ chiến giáp trên thân gã, rõ ràng được tạo ra bởi những kỳ nhân tài ba, mỗi phần đều lóe lên hàn quang.

Chiến giáp còn được khảm các loại bảo thạch, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lóa mắt, làm nổi bật gã như một vì sao. Hứa Thanh nhìn chằm chằm vào gã, mặt không biểu cảm, trong lòng cũng không có bất kỳ gợn sóng nào, lúc này hắn đang ở trạng thái thần tính chiếm ưu thế.

Còn Nhị Ngưu thì đặc biệt chú ý đến bộ chiến giáp của đối phương, trong mắt hiện lên một tia ghen ty, hừ lạnh một tiếng.

"Trông như vô địch thiên hạ, ngươi là con giun mặc vỏ, tưởng mình là rùa? Báo danh đi, gia gia của ngươi không giết kẻ vô danhl"

Thân ảnh cao lớn nhìn y với ánh mắt lạnh lùng, khí thế toàn thân như sấm rền, vừa đi vừa lạnh lùng mở miệng.

"Ma Vũ thánh địa, đệ tử thứ mười dưới trướng Minh Viêm Đại Đế, Lữ Lăng Tử."

Khi lời nói vừa dứt, thân ảnh gã đã đến trước mặt Hứa Thanh và Nhị Ngưu, bàn tay thô ráp và mạnh mẽ như có thể nắm cả thế giới, bất ngờ ấn xuống hai người.

Hứa Thanh toàn thân thân nguyên bùng phát, thần quyền bao phủ, Nhị Ngưu tỏa ra ánh sáng lam, băng phong bùng nổ.

Đối kháng ngay lập tức.

Trong tiếng nổ vang, Hứa Thanh toàn thân rung động, nhờ vào sự bảo vệ của thân thể mà không bị thương, nhưng cú va chạm từ Lữ Lăng Tử vẫn khiến hắn lùi lại.

Nhưng nhanh chóng, Hứa Thanh lại lao lên, quyền hành xóa đi tỏa ra, cùng với vận rủi và Tử Nguyệt thần quyền trỗi dậy, tìm kiếm điểm yếu trong nội tâm đối phương, sinh ra độc cấm.

Còn vê phía Nhị Ngưu, phòng ngự không bằng Hứa Thanh, đối mặt với một cú đánh của cửu giới, thân thể y trực tiếp nổ tung, hóa thành màn máu tung tóe, sau đó nhanh chóng hình thành lại, phát ra tiếng nói.

"Lực không tệ, nhưng ngươi vừa nói gì, ngươi nói đạo lữ của ngươi là ai? Hai cô nương này, chẳng lẽ đều là đạo lữ của ngươi?"

“Hay là một người là đạo lữ, một người là nhân tình?"

Trong khi giọng nói vang lên, Nhị Ngưu lại lao tới, hóa thành vô số con sâu xanh, mở to miệng phun ra hàn khí.

Phối hợp với Hứa Thanh, một người băng phong, một người tấn công.

Nhưng sức mạnh của cửu giới vượt xa mọi sinh vật thần tính mà Hứa Thanh từng đối mặt.

Đây là sự tồn tại chỉ còn một bước nữa là trở thành Chúa Tể.

Dù Hứa Thanh không tầm thường, Nhị Ngưu cũng quỷ dị, nhưng sự chênh lệch về sức mạnh tuyệt đối vẫn khiến mọi biện pháp của họ sụp đổ.

Lữ Lăng Tử thậm chí không cần sử dụng thần thông, chỉ dựa vào sức mạnh của chín thế giới, một quyền phá tan tất cả.

Đất trời rung chuyển, Hứa Thanh lại lùi lại, Nhị Ngưu lại nổ tung.

Nhưng giọng nói của Nhị Ngưu vẫn tiếp tục.

"Không đúng, nhân tình của ngươi sao lại biến đạo lữ của ngươi thành con rối?"

"Eo ôi, ây da Tiểu A Thanh à, hình như ta phát hiện ra bí mật gì đó rồi đấy nha."

"Ba người bọn họ, thật biết chơi, chơi tập thể thật kích thích."

Nhị Ngưu vừa nói, thân thể vừa lay động, tay phải xé ngực mình, rút ra trái tim, bóp mạnh.

Trái tim y trực tiếp nổ tung.

Điều quái lạ là, Lữ Lăng Tử ở phía kia cũng dừng bước, ngực vang lên tiếng âm âm, dường như hành động nghiền nát trái tim của Nhị Ngưu đã ảnh hưởng đến gã.

"Khụ, ta nói, cuộc chơi của ba người các ngươi còn thiếu người không? Ta cũng muốn tham gia, ngươi xem trái tim của ta, có phải rất to và mạnh mẽ không.'

Nhị Ngưu liếm môi, tỏ vẻ rất hứng thú.

Phải nói rằng, Nhị Ngưu rất giỏi phá vỡ bâu không khí chiến trường... Lữ Lăng Tử ban đầu khí thế ngút trời, nhưng với lời nói của Nhị Ngưu, dường như pha trộn thêm hương vị khác, khiến Nguyệt Đông mặt mày tối sầm.

Còn Lữ Lăng Tử, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, tay trái đưa lên đột nhiên ấn vào trán.

Ngay lập tức, giữa trán gã nứt ra một khe hở, mọc ra một con mắt đỏ như máu!

Mắt này vừa xuất hiện, cảm giác quyền hành bùng lên.

Có thể thấy trong mắt máu này, đạo ngân tràn ngập.

Không chỉ có Hứa Thanh và Thế tử của Tế Nguyệt đại vực có thể nắm giữ quyền hành trước khi thăng cấp thành Chúa Tể. Vị đệ tử thứ mười của Minh Viêm Đại Đế này, cũng ở cấp độ cửu giới đã đạt được quyền hành.

Lúc này khi mắt máu tỏa sáng, thân hình gã trên chiến trường như một cơn cuồng phong, bùng nổ quét sạch mọi thứ, làm thế giới nhuốm màu, khiến bầu trời u ám, mặt đất tối tăm.

Chỉ có gió là tất cả ở đây.

Đó là quyên hành của gió.
Bình Luận (0)
Comment