Chuong 2310: boat quyan cua Chan Than (2)
Chuong 2310: boat quyan cua Chan Than (2)Chuong 2310: boat quyan cua Chan Than (2)
Chuong 2310: Doat quyen cua Chan Than (2)
Nhìn thấy Hứa Thanh như vậy, trong lòng Nhị Ngưu dù vẫn còn chút băn khoăn nhưng cũng đã vơi đi phần lớn, y ngẩng đầu lên, vẫy tay một cái.
"Ngươi chờ một chút, Huyền Thiên Yêu Nguyệt Đan của Y tộc, muốn phát huy hiệu quả hoàn hảo còn cần phải hòa hợp với mục tiêu trước, bao phủ họ, hóa thành một bộ y phục."
"Chúng ta mặc vào, chỉ cần cẩn thận tránh né một vị Đại Đế khác, thì sẽ không có vấn đề gì."
"Việc này cân một thời gian, khoảng... một tháng."
Hứa Thanh nghe vậy gật đầu, nghĩ đến Long Cửu mà mình gặp trước đó, liền nói.
"Đại sư huynh, nếu cần một tháng thì ta cũng có việc cần xử lý, một tháng sau chúng ta gặp lại ở đây." Đối với đại sự, Nhị Ngưu luôn chăm chỉ và nhiệt tình, nghe Hứa Thanh nói xong, y vẫy tay.
"Đi đi.
Nói xong y bước đến chỗ Nguyệt Đông và Phong Lâm Đào, giơ tay nắm lấy họ, mang theo họ lên cao một chút, bắt đầu xử lý.
Hứa Thanh thì loe người bay ra ngoài, nhanh chóng phá băng, xuất hiện giữa trời đất.
Gió lạnh gào thét, tuyết trắng bay lả tả khắp nơi.
Trong gió tuyết, Hứa Thanh nhắm mắt cảm nhận.
Ngày hôm đó khi Long Cửu rời đi, Hứa Thanh đã lén để lại dấu vết trên người gã, lúc này cảm nhận một chút, khóa định một phương hướng, thân thể lóe lên, lập tức biến mất.
Âm độn mà đi.
Bảy ngày sau. Trên băng nguyên, Long Cửu đứng ở một nơi hoang tàn, mặt tái nhợt nhưng thân sắc không có chút sợ hãi, hướng về phía một lão giả Uẩn Thần nhất giới phía trước, chắp tay bái một cái.
"Tiểu nhân đệ tử Long Cửu của Bắc Mệnh Vương tộc , đa tạ tiền bối cứu mạng.
"Ân đức này, vãn bối ghi nhớ trong lòng, sau này nếu ân công đến Bắc Mệnh Vương tộc của ta, có thể cầm lệnh này tìm ta, nếu có việc gì cần sai bảo, Long Cửu nhất định dốc hết sức lực."
Nói xong, gã để lại một tấm lệnh bài, lùi lại vài bước, bái thêm một lần nữa, rồi rời đi một cách bình thản.
Lão giả Uẩn Thần nhìn tấm lệnh bài, lộ ra thân sắc giống như Nhị Ngưu lúc trước... Trên trời Hứa Thanh ẩn mình, quan sát cảnh này.
Ngay trong ngày đầu tiên, hắn đã tìm thấy Long Cửu, những ngày sau đó Hứa Thanh theo dõi gã, chứng kiến những trải nghiệm phi thường của Long Cửu.
Đối phương... liên tục gặp nguy hiểm ba lần, đều là nguy cơ sinh tử, chỉ cân sơ suất một chút là có thể sẽ tử vong.
Nhưng mỗi lần, gã đều gặp được người cứu mạng.
Hơn nữa, tất cả quá trình không có bất kỳ dấu vết sắp đặt nào, mọi thứ dường như đều là cơ duyên trùng hợp.
Mà mỗi lần được cứu, Long Cửu đều tặng lệnh bài.
"Thần quyền trên người kẻ này, cũng cùng với việc gã tặng lệnh bài, càng ngày càng mạnh...'
"Rất nhanh sẽ trưởng thành..."
Hứa Thanh nhìn theo bóng dáng của Long Cửu, vừa theo dõi vừa trầm ngâm.
Qua những ngày quan sát, hắn đã nhìn ra nhiều thông tin hơn.
"Loại thân quyền liên quan đến vận may này, sao lại xuất hiện trong cơ thể một tu sĩ không có bất kỳ thân tính nào như vậy?”
"Rõ ràng thần quyền này không hoàn chỉnh, không phải là toàn bộ."
"Như thể có một tồn tại nào đó, đã chia nhỏ quyền thân may mắn thực sự thành vô số phần, và một phần trong số đó, nằm trong cơ thể Long Cửu."
Mắt Hứa Thanh lóe lên một ánh sáng lạnh lùng.
"Sự thật thế nào, khi thần quyền trong cơ thể gã trưởng thành, hẳn sẽ được tiết lộ.
Hứa Thanh bước đi, biến mất không thấy đâu nữa.
Cứ như vậy dưới sự theo dõi âm thâm của hắn, lại thêm nửa tháng trôi qua.
Những trải nghiệm phi thường của Long Cửu lại xuất hiện thêm vài lần, cho đến khi lệnh bài trong tay gã chỉ còn lại một cái cuối cùng, và dưới sự quan sát của Hứa Thanh, gã lại gặp được ân nhân. Sau khi cảm ta và tặng lệnh bài, Long Cửu rời đi, không lâu sau thần quyền trên người gã đột nhiên bùng lên, âm âm phát nổ.
Sự bùng nổ này, phạm vi ảnh hưởng không lớn, nhưng lại khiến bầu trời dậy sóng.
Một luồng khí tức trở về, bỗng chốc từ trên người Long Cửu dâng lên, dẫn dắt thiên ngoại.
Bản thân Long Cửu không hề nhận thấy bất cứ điều gì, vẫn tiếp tục tiến lên, chỉ là thân thể gã rõ ràng gầy gò đi, tinh khí thân cũng ngay lập tức u ám.
Dường như linh hồn và thân thể của gã, mọi thứ của gã, vào lúc này đã trở thành chất dinh dưỡng.
Hóa thành một sợi dây, kết nối với tinh không.
Nhưng bản thân gã vẫn không nhận ra gì cả, như bị che mắt.
Thậm chí cuối cùng mất đi sức lực tiến bước, toàn bộ người ngất xỉu, biểu cảm vẫn mang theo sự thỏa mãn...
Cảnh tượng quái dị này khiến Hứa Thanh trong lòng nghiêm trọng, thân thể bước một cái, xuất hiện bên cạnh Long Cửu, tay phải giơ lên đặt trên trán gã.
Ngay lập tức, Hứa Thanh cảm nhận được ở tinh không xa xôi, dường như có một khối ánh sáng khổng lồ, nó không ngừng phồng lên rồi lại không ngừng co lại.
Từ khối ánh sáng đó, tỏa ra một luồng khí tức khiến Hứa Thanh cũng cảm thấy kinh khủng, đó là... Chân Thần!
Hàng ngàn sợi dây từ Vọng Cổ vươn lên, dài ngắn không đều.
Mỗi sợi, đều là thân quyền may mắn.
Trong đó có ba phần, độ dài đã vươn ra tinh không, kết nối với khối ánh sáng đó.
Thân thể Hứa Thanh run lên, vì đối phương không có ý thức mà lại cách quá xa, nên với cơ thể của hắn mới có thể chịu đựng. Lúc này hắn nhấc tay phải khỏi trán Long Cửu, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng, nhìn lên bầu trời.
"Tiền bối Ngọc Lưu Trần từng nói, Chân Thần sẽ không thực sự ngã xuống, chỉ cần chân danh của họ còn tôn tại, thì dù có chết cũng sẽ từ hư vô trở về..."
"Đây là một vị Chân Thân đang trở về!"
"Phương pháp trở vê của gã, là chia nhỏ thần quyền của mình thành hàng ngàn phần, ký sinh vào cơ thể sinh mệnh."
"Nhưng khoảng cách để gã hoàn toàn trở vê còn xa, gã cần những sợi dây dẫn dắt do hàng ngàn thần quyền may mắn tạo thành, khi tất cả đều trưởng thành mới có thể đạt điều kiện trở về."
"Và mỗi thần quyền trưởng thành, cái giá phải trả là sự hiến tế hoàn toàn của vật chủ, như tên Long Cửu sắp chết này."
Hứa Thanh nheo mắt nhìn Long Cửu đang lụi tàn, cảm nhận thân quyền may mắn trong cơ thể gã, ánh mắt nhanh chóng hiện lên sự quyết đoán và điên cuồng.
"Nếu vậy... đoạt lấy thì sao, cũng coi như cứu một mạng cho kẻ này."