Chương 2317: Đừng hòng ăn một mình! (1)
Chương 2317: Đừng hòng ăn một mình! (1)Chương 2317: Đừng hòng ăn một mình! (1)
Chương 2317: Đừng hong an một mình! (1)
Giọng nói lo lắng của thanh niên hoa bào truyền vào huyết vụ, gã không màng nguy hiểm mà trực tiếp lao vào.
Đồng thời, những tu sĩ hộ vệ dưới trướng của gã cũng đã bùng nổ toàn bộ sức mạnh.
Những hộ vệ đó đều là thân vệ do gia tộc sắp xếp cho gã, tu vi không tâm thường, số lượng lại nhiều, lúc này toàn lực xuất thủ, huyết vụ dù phi phàm cũng không thể chịu nổi.
Vì vậy trong khoảnh khắc, tiếng ầm ầm vang lên tận trời, huyết vụ như bị một bàn tay vô hình đập tan, trực tiếp nổ tung.
Phân tán khắp nơi, trong tiếng âm ầm vang dội, như bị cuồng phong quét qua.
Lộ ra ba thân ảnh bên trong!
Một người là Nguyệt Đông, lúc này nàng dung nhan lạnh lùng, chứa sát khí, đang kết ấn, phát ra chấn động tiên thuật.
Người khác, là một con rối thi thể (thi khôi) mặt đen cỡ bảy tám tuổi, ở phía đối diện Nguyệt Đông, tạo thành thế gọng kìm, phối hợp thi pháp để trói buộc Huyết Trần Tử ở giữa.
Chấn động tiên thuật từ Nguyệt Đông và thi khôi kia, hóa thành nhiều sợi tơ bảy màu bao phủ Huyết Trần Tử, một phần đã liên kết với số mệnh của gã.
Hiển nhiên cứ như vậy, không bao lâu nữa Huyết Trân Tử sẽ bị tiên thuật luyện hóa.
Huyết Trần Tử cũng đang giấy giụa, nhưng không có tác dụng lớn.
Chỉ là... biến cố đột ngột bên ngoài và tiếng âm âm từ bát phương làm huyết vụ sụp đổ, cũng ảnh hưởng đến quá trình luyện hóa nơi này.
Cuồng phong cuộn tới, mục đích ban đầu là phá tan người đang giao chiến tại đây, đó là hành động cứu người của thanh niên hoa bào kia.
Nhưng giờ đây... trong hoàn cảnh bất ngờ, lại trở thành cơn gió cứu mạng của Huyết Trần Tử.
Trong chớp mắt, sự giãy giụa của Huyết Trân Tử bùng lên, toàn thân gã bùng nổ tu vi không màng tất cả, thậm chí không tiếc hủy hoại hai đại thế giới của mình, tạo thành lực hủy diệt quét ngang khắp nơi.
Còn thanh niên hoa bào lao nhanh tới, giọng nói lo lắng của gã làm đôi mắt Nhị Ngưu trợn to, tâm thân chấn động, dường như vì vậy mà rối loạn tâm trí, khiến tơ tiên thuật dao động.
Ngay sau đó, thi khôi phối hợp cũng bị ảnh hưởng, thi thể rung lên làm đứt sợi to.
Điều này làm cho lực giay giua từ thế giới sụp đổ của Huyết Trần Tử bùng phát mạnh mẽ, bản thân gã càng bùng nổ huyết quang khắp người, thi triển một loại bí pháp tổn thương đến căn cơ, hóa thành một đạo huyết quang...
Trong nháy mắt, cuối cùng gã thoát ra.
Biến mất giữa Nguyệt Đông và thi khôi, khi xuất hiện đã ở xa.
Một khắc hiện thân, gã không do dự lại bùng nổ huyết quang, dốc hết tất cả, đột nhiên biến mất về hướng chân trời.
Thoát khỏi tử dial
Còn thi khôi do Hứa Thanh hóa thân lơ lửng giữa không trung, lúc này mặt không biểu cảm, trên người tử khí lan tràn, ánh mắt vô hồn nhìn hướng Huyết Trân Tử bỏ chạy, không nhúc nhích.
Không truy đuổi.
Vì hiện tại hắn biến thân thành thi khôi này, chỉ có tu vi Quy Hư và không có linh trí, nên bất kỳ hành động vượt quá giới hạn nào đều trở thành sơ hở.
Dù thanh niên hoa bào đến, vô tình để con mồi của hắn thoát, nhưng dấu vết đã để lại. Vì vậy Hứa Thanh không vội, con mồi sẽ không thể thoát.
Nhưng chung quy, sự việc này xuất hiện đã thêm chút rắc rối, Hứa Thanh có thể không để tâm, nhưng Nhị Ngưu hóa thân thành Nguyệt Đông thì không thể không biểu lộ.
Vì vậy nàng đột ngột quay đầu, nhìn chăm chăm vào thanh niên hoa bào.
"Ngươi có ý gì"
Cảnh này cũng thực sự ngoài ý liệu của thanh niên hoa bào đến cứu người, lúc này gã cười khổ, biết mình làm hỏng chuyện nên vội vàng giải thích.
"Nguyệt Đông cô nương, ta nghe tin nàng trở vê, lo lắng an nguy của nàng nên lập tức đến, không ngờ lại như vậy... Ta...
'Câm miệng!"
Nguyệt Đông quát khẽ, ánh mắt không thiện ý, đối phương phá rối, sự việc này khiến Nhị Ngưu khó chịu, mà những lời gọi Nguyệt Đông cô nương cũng làm Nhị Ngưu không thoải mái.
Đặc biệt là... Trong ký ức của Nguyệt Đông, tuy biết có người theo đuổi nhưng rất mơ hồ, hiển nhiên Nguyệt Đông không quan tâm đến người theo đuổi.
Vì vậy đối với người trước mắt, một lúc sau Nhị Ngưu cũng chưa nhận ra thân phận.
Trong sự khó chịu và không thoải mái này, sát ý của y cũng tăng lên, nhưng... ánh mắt Nhị Ngưu quét qua đám hộ vệ xung quanh, vẫn thu lại sát ý.
Nhưng nghĩ đến sự lạnh lùng của Nguyệt Đông, Nhị Ngưu hừ lạnh một tiếng.
"Đừng để ta gặp lại ngươi!"
Nói xong, Nhị Ngưu đưa tay về phía Hứa Thanh, như nắm lấy sợi tơ vô hình, kéo theo thi khôi chuẩn bị rời đi.
Thanh niên kia lo lắng nhìn Nguyệt Đông, trong lòng lo sợ, đây vẻ bồn chồn.
Lúc này thấy Nguyệt Đông muốn đi, gã lập tức sốt ruột, vội vàng kêu lên.
"Nguyệt Đông cô nương, ta thật sự không cố ý, ta... Ta lo lắng an nguy của nàng, trong hơn năm trăm ngày nàng rời đi, mỗi phút mỗi giây ta đều nhớ mong."
Nhị Ngưu càng chán ghét, cảm thấy buồn nôn, tốc độ nhanh hơn.
Hứa Thanh mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng rất quan tâm đến thanh niên hoa bào, thực sự... những tình huống xảy ra với đại sư huynh, rất thú vị.
Lúc này thanh niên hoa bào mặt tái nhợt, lòng tràn ngập hối hận, nhìn bóng dáng Nguyệt Đông càng lúc càng xa, mặt đầy khổ sở, lẩm bẩm.
"Nguyệt Đông, ta thật sự không cố ý, để gặp nàng lần này, trong hơn năm trăm ngày qua ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng món quà cho nàng..."
Nhị Ngưu phi nhanh phía xa, đột ngột dừng lại.
Giọng nói của thanh niên hoa bào vẫn đầy khổ sở lẩm bẩm. "Ta biết nàng sẽ không nhận, những món quà ta tặng nàng trước đây, đều bị nàng từ chối, ta..."
Chưa kịp nói hết, Nhị Ngưu đột nhiên quay lại.
"Quà gì?"
Thanh niên hoa bào ngẩn ra, sau đó mặt mừng rỡ, vội nói.
"Là Tinh Long Tủy, ta nghe từ Lan gia, nàng tu luyện tiên thuật gây tổn thương cơ thể, nên đặc biệt cầu xin từ lão tổ của ta cho nàng...
Nói rồi, thanh niên hoa bào lập tức lấy ra một bình ngọc.
Trong khoảnh khắc, thân ảnh Nhị Ngưu biến mất ở phía xa, hiện ra trước thanh niên hoa bào, cầm lấy bình ngọc rồi mở ra ngửi, bỏ vào trong ngực, thản nhiên nói.
"Món quà của ngươi ta nhận, nhưng hành động trước đó của ngươi, vẫn khiến người ta khó có thể..." Thanh niên hoa bào kích động, gã theo đuổi Nguyệt Đông nhiều năm, đây là lần đầu tiên nàng nhận quà của gã, nên lòng sôi sục, gã nghĩ rằng đây là tín hiệu bật đèn xanh.
Nguyệt Đông, bị gã làm cảm động!
"Phải tranh thủ cơ hội!"
Vì vậy khi Nhị Ngưu nói, gã nhanh chóng lấy ra một chiếc vòng tay.
"Nguyệt Đông, đây cũng là quà ta chuẩn bị cho nàng, được làm từ Tinh Tỉnh."