Chương 2318: Đừng hòng ăn một mình! (2)
Chương 2318: Đừng hòng ăn một mình! (2)Chương 2318: Đừng hòng ăn một mình! (2)
Chương 2318: Đừng hong an một mình! (2)
Nhị Ngưu chưa kịp nói xong, lập tức dừng lại.
Nhìn chiếc vòng sáng lấp lánh, y chớp mắt, cam lấy bỏ vào trong ngực, sau đó ho khan một tiếng.
"Thôi được, thành ý của ngươi..."
"Nguyệt Đông cô nương, ta còn có quà, chiếc trâm này làm từ tiên ngọc tiên thiên tuyệt phẩm..."
Thanh niên hoa bào càng kích động, liên tục lấy ra từng món quà, Nhị Ngưu nhận từng món, mắt càng sáng, cuối cùng...
Trong ánh mắt đầy tình cảm của thanh niên hoa bào, gã đề nghị muốn hộ tống.
Nhị Ngưu do dự một chút, thanh niên hoa bào lại lấy ra một món quà.
Nhìn món quà, Nhị Ngưu hít sâu một hơi, lời từ chối không thốt ra được, chỉ có thể mỉm cười gật đầu.
Nụ cười này, làm trái tim thanh niên hoa bào bay bổng.
Hứa Thanh ở bên cạnh thấy tất cả, trên đường đi hắn càng chú ý, tiếp tục xem diễn.
Trên đường, thanh niên hoa bào kể về những sự kiện ở Thánh địa trong hơn năm trăm ngày Nguyệt Đông vắng mặt, mỗi câu nói đều đầy tình cảm, mỗi lần gọi tên đều chứa chan cảm xúc, kèm theo từng món quà...
Nhị Ngưu rõ ràng, dù là kiếp này hay nhiều kiếp trước, đều chưa từng trải qua những chuyện như vậy, khiến cuối cùng thân sắc y có chút mơ hồ.
Qua thanh niên hoa bào này, Hứa Thanh cũng hiểu rõ hơn về tình hình hiện tại của Ma Vũ thánh địa.
Đặc biệt là... đối phương nói về Lữ Lăng Tử, đệ tử của Minh Viêm Đại Đế, và Lan gia. Nghe những chuyện này, Nhị Ngưu cũng chú ý, liền hỏi thăm một chút.
Đối diện câu hỏi của Nhị Ngưu, thanh niên hoa bào càng nói chỉ tiết.
Lữ Lăng Tử, đã trở về từ một tháng trước!
"Vâ mối quan hệ giữa Lữ Lăng Tử và Lan gia, trước đây ta chỉ thấy bê mặt, nên Nguyệt Đông cô nương, đừng trách ta không nói với nàng."
"Chỉ là thời gian gần đây, sau khi địa vị trong gia tộc ta nâng cao, nghe lão tổ đàm luận, ta mới biết... Thực ra mâu thuẫn giữa Lan gia và Lữ Lăng Tử, các cao tầng trong thánh địa đều biết rõ."
“Nhưng họ không can thiệp, dù Lan gia hay Lữ Lăng Tử thắng, đối với họ không quan trọng, chỉ cần ủng hộ kẻ thắng cuối cùng là được."
"Một tháng trước, Lữ Lăng Tử trở về với tu vi Chúa Tể, thông báo khắp nơi, Lan gia muốn hại nhưng gã dùng kế, mượn lực đột phá Chúa Tể, sau đó phản sát Lan gia lão tổ."
"Chuyện này có điểm nghi ngờ, nhưng sự chú ý của các bên không còn ở đó, vì sau khi trở về thì Lữ Lăng Tử làm hai việc, việc thứ nhất là công khai mình nhận được huyết mạch tinh thuần của Lan gia, lại dung nhập vào ma nhãn của mình.”
"Có thể nói, hiện nay Lữ Lăng Tử đã thực sự trở thành người thừa kế chính thức của Minh Viêm Đại Đết"
"Mà vì thăng lên Chúa Tể, hiện tại gã như mặt trời ban trưal"
"Việc thứ hai Lữ Lăng Tử làm là thông báo khắp nơi, trong ba tháng tới gã sẽ đến nơi Minh Viêm Đại Đế bế quan, để nhận truyền thừa cuối cùng."
"Đồng thời Lữ Lăng Tử đề nghị, dẫn theo tất cả Chúa Tể đồng môn, cùng năm vị thiên tài trong tộc, không phân biệt Đông hay Tây, cùng chia sẻ cơ duyên này!
"Cách làm đó được các bên trong Thánh địa khen ngợi, ngay cả Ma Vũ Đại Đế cũng chấp thuận."
"Dù sao nơi Minh Viêm Đại Đế bế quan, là chốn bị phong bế, muốn mở ra cần phương pháp đặc biệt, hiện nay chỉ có Lữ Lăng Tử dung hợp huyết mạch Lan gia, gần như là người thừa kế chính thức mới có thể mở ra, cũng cần các đệ tử khác của Đại Đế giúp đỡ."
"Có thể tưởng tượng trong ba tháng tới, thánh địa nhất định sẽ đầy rẫy sóng ngầm, các bên đều tranh đoạt năm danh ngạch này."
"Nhưng Nguyệt Đông nàng rất thông minh, dù nàng có quan hệ tốt với Lan gia, nhưng không tham gia vào chuyện giữa Lan gia và Lữ Lăng Tử, nên khi Lữ Lăng Tử trở về, không nhắc đến nàng."
Thanh niên hoa bào, nói bằng giọng dịu dàng.
Nhị Ngưu nghe xong tâm thần chấn động, ánh mắt khó phát hiện liếc nhìn Hứa Thanh bên cạnh. Hứa Thanh thần sắc bình thường, nhưng trong lòng có chút xao động.
Bọn hắn biết rõ chân tướng.
Cho nên bây giờ nghe chuyện này... càng nghe, càng thấy nghi ngờ.
Nhưng hiện tại có người ngoài, Hứa Thanh và Nhị Ngưu không giao tiếp.
Cứ thế, trong những lời tình cảm liên tục của thanh niên hoa bào, thời gian cứ trôi, ba ngày đã qua.
Hứa Thanh và Nhị Ngưu được hộ tống, cuối cùng đến một thành trì, nơi này là điểm đến mà họ đã định trước.
Đến đây, thanh niên hoa bào mặt đầy luyến tiếc, nhưng với ngọc giản rung liên tục, cuối cùng gã đành phải từ biệt, đi đến chiến trường.
Trước khi đi, gã chứa chan tình cảm, lại tặng Nhị Ngưu vài món quà.
Nhị Ngưu nhận lấy, thân sắc phức tạp.
Đến khi thanh niên hoa bào đi xa, Hứa Thanh nhìn đại sư huynh bên cạnh, nhẹ giọng nói.
"Đại sư huynh đào hoa không ít.'
Nhị Ngưu thần sắc cổ quái, một lúc sau thở dài.
"Chết tiệt, kiếp sau lão tử đầu thai làm nữ nhân! Với những món quà nhận được trên đường này, ta cảm thấy dù chúng ta rời thánh địa, cũng không thiệt...
Thấy đại sư huynh thổn thức như vậy, Hứa Thanh cũng không trêu chọc tiếp, mà nhắc đến chuyện về Lữ Lăng Tử.
Nhị Ngưu nghe, mắt nheo lại.
"Ta cảm giác thân phận của Lữ Lăng Tử có vấn đề."
Nói rồi, Nhị Ngưu nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh im lặng, cũng suy nghĩ về việc này.
Một lúc sau, Nhị Ngưu ho khan.
"Dù sao, đừng hòng ăn một mình! Ba tháng sau, chúng ta phải nghĩ cách thâm nhập. "Bay gio ta dinh den Tien Thuat Dien của Đông Ma Vũ, giúp Nguyệt Đông hoàn thành giấc mơ, tiểu sư đệ ngươi đi cùng không?”
Hứa Thanh lắc đầu, nhìn về phía xa.
"Ta không đến Tiên Thuật Điện, ta đi lấy thân phận của ta."
Đồng thời trong Đông Ma Vũ, gần đạo đài Minh Viêm Đại Đế, có một ngọn núi lớn, chấn động kinh thiên động địa.
Ngọn núi này, trước một tháng chưa từng tồn tại.
Gần đây mới dựng lên.
Đó chính là sau khi Lữ Lăng Tử trở về, vì tu vi Chúa Tể nên xây dựng Chúa Tể Sơn thứ mười.
Lúc này trong đại điện trên đỉnh núi, Lữ Lăng Tử mặc trường bào vàng kim, đang đả tọa.
Hơi thở của gã như sấm sét vang dội, chấn động đại điện, vang vọng ngọn núi tạo thành áp lực đáng sợ. Trong khoảnh khắc gã đột nhiên mở mắt, như có ngôi sao trong đó, đồng loạt tỏa sáng rực rỡ.
Lông mày gã hơi nhíu lại, đưa tay lấy ra một quả ngọc giản.
Cảm nhận thông tin trong ngọc giản về việc Nguyệt Đông xuất hiện, lông mày Lữ Lăng Tử càng nhíu chặt.
"Đã đẩy đi xa như vậy, vẫn có thể chạy về đây!"