Chương 2506: Thiên địa là quán trọ của vạ...
Chương 2506: Thiên địa là quán trọ của vạ...Chương 2506: Thiên địa là quán trọ của vạ...
Trong bóng tối, lão nhân không nhắm mắt, lão nhìn vào bóng đêm, cảm nhận sự suy kiệt của sinh mệnh, cảm nhận sự yếu đuối mà lão không muốn chấp nhận, và cảm nhận cái chết đang đến gần.
"Già rồi... nhưng ta cứ có cảm giác mình đã quên mất điều gì đó."
Lão lẩm bẩm, rất lâu sau, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Đây là năm thứ 79 theo lịch Thiên Quý của Đại Ninh vương triều, tại kinh đô Đại Ninh, thành Thiên Bảo. Quyền thế ngút trời, phò tá Hoàng đế Thiên Quý lên ngôi, chinh chiến hai mươi lầm quốc gia, mở ra cơ nghiệp Đại Ninh chưa từng có, một đời tể tướng Hứa Kim Pháp... đã quy tiên.
Đêm nay, sấm sét không ngừng.
Như luân hồi, cũng không dứt.
Chỉ là trong vòng luân hồi, có người được lịch sử nhớ đến, nhưng đa phần... chỉ là một con sóng nhỏ giữa biển khơi. Như Hứa Hoành, người sinh ra vào ngày này, thuộc về một thế giới khác. Cha của hắn là một thương nhân, mục tiêu cả đời là trở thành đại thương gia giàu có. Vì vậy, đứa con trai đầu lòng chào đời trong đêm nay đã được đặt tên là Hoành.
Cả cuộc đời Hứa Hoành, quả thật đã nỗ lực hoàn thành giấc mơ của cha, từ bỏ học hành, sớm tiếp quản việc kinh doanh gia đình, tiến bước theo lý tưởng.
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Trên con đường đó, hắn là người hiền lương, trở thành đại thiện nhân trong mắt người khác.
Nhưng tiếc thay, một âm mưu của người thân cận đã cắt đứt giấc mơ của gia tộc hắn.
Một trận dịch bệnh đã cướp đi chính giấc mơ của hắn. Gia sản đồ sộ, hóa thành hư vô.
Kết cục là vợ con ly tán, khổ đau tột cùng, trước khi chết... hắn bị cuốn vào một tấm chiếu rách, bị ném vào đống thi thể trong thành, một ngọn lửa... thiêu rụi tất cả. Hối tiếc ư... Hứa Sơn không rõ, chỉ cảm thấy có chút xui xẻo, nên hắn gắng gượng chịu đựng cơn đau đầu, nhìn về đống xác cháy phía trước, phun ra một ngụm đờm lẫn máu.
Xung quanh hắn, là chiếc xe ngựa vỡ nát trên quan đạo, đầy đất vàng bạc châu báu, những nữ nhân đang run rẩy, cùng với trong ngọn lửa, vô số cặp mắt mang theo sự tham lam.
Hắn, cũng là một trong số đó. Là thổ phỉ trên núi Vân Lai, vốn dĩ Hứa Tam gia không muốn sống cuộc đời này, dù sao cả đời hắn thích tự do, giang hồ nhân sĩ mà, điều hắn muốn là tiêu dao.
Ở lại ngọn núi này, cướp bóc các đoàn xe qua lại, thỉnh thoảng phải đối diện với sống chết, nhưng kết quả là... người khác ăn thịt, còn mình thì uống canh.
Những ngày tháng như vậy, hắn rất khó chịu.
Quan trọng hơn, cái đầu của hắn càng ngày càng đau.
Đó là căn bệnh từ nhỏ, mẹ hắn từng nói, đó là vì hắn đang "mọc não."
Hắn đã tin điều đó khi còn nhỏ. Nhưng khi lớn lên, cơn đau đầu ngày càng trầm trọng, nhưng dường như não hắn chẳng phát triển thêm được bao nhiêu.
Hắn luôn bị lừa, luôn bị oan, mẫu thân cũng bị người ta giết, còn hắn hình như đã trả thù được rồi...
Hắn cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rằng giết mãi vẫn không đủ.
Vì vậy, hắn mạnh mẽ đập vào đầu mình vài cái, sau đó băng bó vết thương trên chân. Nghĩ đến cú chém của gã tiêu sư trước khi chất suýt nữa đã cắt đứt gốc rễ sinh mệnh của hắn, Hứa Sơn lại thấy càng thêm xui xẻo.
“Phải tìm thời gian rời khỏi đây, tốt nhất là tìm một lang trung xem xét kỹ lưỡng xem đầu óc ta có vấn đề gì.”
Hứa Sơn đang nghĩ vậy, thì từ xa truyền đến tiếng cười, tiếp theo là một nữ nhân run rẩy bị ném xuống trước mặt hắn. “Ngu Tam, hôm nay ngươi biểu hiện không tệ, ông đây thưởng cho ngươi một ả thế nào?”
Toàn thân Hứa Sơn run rẩy, câu nói ấy khiến đầu hắn dường như cũng không còn đau nữa, lúc này hắn thở dốc, chăm chăm nhìn nữ nhân đang run rẩy kia, đột nhiên cảm thấy, làm thổ phỉ ở đây cũng không tệ.
Vì vậy, hắn vội vàng mở miệng cảm ơn nhị đương gia đã ban thưởng cho mình. “À... tạ...”
Một viên đá bay nhanh tới, đập thẳng vào đầu Hứa Sơn. Sức mạnh rất lớn, Hứa Sơn đau đớn lùi lại mấy bước, khi nhìn thấy nhị đương gia đang cười nhạo hắn.
“Ngươi thực sự muốn à?” Kèm theo câu nói ấy, là tiếng cười chế nhạo của vô số người xung quanh.
“Không, không muốn...”
Hứa Sơn cũng bật cười, bề ngoài có vẻ không quan tâm, nhưng thực ra trong đầu hắn đang gánh chịu cơn đau gấp nhiều lần.
Cơn đau dữ dội đến mức khiến hắn muốn giết người, hoặc... tự sát cũng được.
Vì vậy, khi cả đoàn người đã thu dọn xong mọi thứ và trở về trại, hắn bất ngờ lao vào trước mặt nhị đương gia, giữa những tiếng cười nhạo của đối phương, hắn đâm một nhát dao.
Nhưng tiếc thay, không trúng.
Thứ chờ đón hắn là những đòn đau như vũ bão, toàn thân hắn như một con rối đầy vết thương, máu tuôn xối xả. Nhưng trước khi chết, hắn cười.
Giữa ánh mắt kinh hoàng của nhị đương gia, giữa tiếng hít thở kinh ngạc của những người xung quanh, hắn nuốt xuống miếng thịt vừa cắn được.
Miếng thịt ấy... chính là từ cổ họng của nhị đương gia.
Thế giới trở nên mờ mịt. Trong sự mờ mịt đó, Hứa Sơn bỗng nhận ra rằng cơn đau đầu của mình đã biến mất, và một câu nói, dường như không thuộc về ký ức của hắn, chợt hiện lên trong đầu. “Thiên địa là quán trọ của vạn vật chúng sinh...”
“Có nghĩa là gì?”