Chương 2507: Thời gian là khách qua đườ...
Chương 2507: Thời gian là khách qua đườ...Chương 2507: Thời gian là khách qua đườ...
Bên trong tiểu thế giới nơi từ đường của Lý Thành tọa lạc, trong căn phòng đóng kín cửa.
Bài trí vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc bàn, một chiếc ghế và một cái giường gỗ. Ngoài ra, trên tường treo một bức thư pháp.
“Anh ta giống như một tín đồ sùng đạo, mãi mãi tìm kiếm một ngôi đền có thể không tồn tại.”
Bên ngoài, lửa vẫn cháy rực. Bức tranh cuộn trong lò luyện đang dần phát ra một tia sáng u ám khi bị ngọn lửa bao trùm.
Mơ hồ có vẻ như có một giọng nói vang vọng trong bức tranh.
"Ta... đã quên điều gì sao?" "Đó là sự tiếc nuối ư?" "Hay là câu nói đó?"
"Hoặc có lẽ... ta nên nhờ ai đó truyền lại một câu."
Giọng nói dần biến mất, bị ngọn lửa thiêu rụi. Lửa cháy ngày càng mạnh, ngọn lửa thiêu đỏ chiếc bình gốm phía trên, khiến dược liệu bên trong dần dần đặc lại.
Những bong bóng nhỏ thỉnh thoảng nổi lên, vỡ tan rồi tỏa ra mùi thuốc khắp căn phòng đơn sơ.
Phòng không lớn, xung quanh là những chiếc tủ chứa đầy dược liệu.
Ở chính giữa, có hai người, một già một trẻ.
Người già mặc trường bào màu xanh đậm, tóc bạc trắng, gương mặt in hằn dấu vết của thời gian, ngồi trên chiếc ghế bập bênh, nhìn ra hoàng hôn bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
Người thanh niên nhìn chằm chằm vào lão, đợi một lúc rồi không kìm được mà lên tiếng. “Sư phụ, tiếp theo thì sao?” “Cái gì tiếp theo?” lão nhân hỏi.
“Câu chuyện mà, người vừa nói đó, quên điều gì, là sự tiếc nuối ư, hay là câu nói đó? Câu nói đó là gì? Truyền cho ai? Con có thể đi truyền giúp mài”
Nghe vậy, lão nhân đưa mắt nhìn vào nồi thuốc.
“Thuốc này cũng gần xong rồi, con lấy ra chia thành từng phần, lần lượt đưa đi.” Nghe vậy, thiếu niên vội vàng lấy muỗng múc từng phần thuốc đặc trong nồi, đặt vào hộp thuốc, rồi nhanh chóng mang ra ngoài.
Vừa ra khỏi tiệm thuốc, cậu thiếu niên dừng bước, quay lại nhìn sư phụ, không kìm được mà hỏi.
“Sư phụ, khi con đưa xong thuốc, người có thể nói cho con câu đó không? Con nhất định sẽ truyền, con tò mò lắm. Nếu người nói cho con, con sẽ kể cho người một bí mật.”
Lão nhân gật đầu.
Thiếu niên phấn khởi, mang hộp thuốc chạy đi xa.
Nhìn theo bóng dáng thiếu niên dần biến mất, ánh mắt lão nhân có chút mơ màng. “Câu nói đó, là gì... ta không nhớ được.”
Lão nhân lẩm bẩm.
Một đêm trôi qua.
Thiếu niên rời đi, không quay trở lại. Có người nói, đã thấy một vị tiên nhân mang cậu đi.
Cũng có người nói, cậu đã bị bóng đêm nuốt chửng.
Về sau, trong những năm còn lại của cuộc đời, lão nhân cũng không gặp lại cậu nữa. Dường như tất cả chỉ là một ảo giác thoáng qua trong ký ức lờ mờ của lão.
Mãi đến mười năm sau, khi lão sắp qua đời, đôi lúc nhớ lại cậu học trò nhỏ năm xưa, nhưng cũng không còn ấn tượng sâu sắc nữa.
Bởi cả cuộc đời ông ta luôn cố gắng nhớ lại câu nói ấy.
Câu nói dường như vẫn nằm trong ký ức, nhưng dù có tìm kiếm thế nào cũng không thể nhớ ra.
Cuối cùng, vào ngày ông rời khỏi cõi đời, khi ký ức hóa thành tro bụi và tan biến vào nhân gian, ông mới nhớ ra câu nói đó.
"Thiên địa là quán trọ của vạn vật chúng sinh..."
"Câu tiếp theo là gì?"
Lão nhân không có câu trả lời.
Thời gian đã mang đi sinh mệnh của ông, cũng mang theo linh hồn của ông, chỉ còn lại một thân xác bị chôn vùi dưới lớp đất.
Trong dòng chảy của thời gian, thi thể và đất đai hòa quyện hoàn toàn, không còn phân biệt.
Thế giới bên ngoài biến đổi không ngừng, bãi bể nương dâu, thành phố nhỏ ngày nào đã trở thành phế tích, rồi lại hóa thành đất hoang.
Không biết đã bao lâu trôi qua...
Cho đến một ngày, một chiếc cuốc được ai đó giơ lên, hạ xuống mảnh đất hoang này. Tại đây, họ khai khẩn đất đai, gieo trồng mùa màng, và lập nên một ngôi làng.
Người nông dân cặm cụi lao động, từ thanh niên đến khi về già, cuối cùng cũng trở thành một lão nhân.
Trước khi lâm chung, ông bất ngờ nói với gia đình mình rằng, ông từng làm quan lớn, từng làm đại thương gia, cũng từng làm sơn tặc, còn làm cả lang trung, và chính bản thân ông cũng được chôn cất ở đây.
Vì vậy, kiếp này ông cũng muốn được chôn cất ở nơi này, để cho bản thân mình trong tương lai có thêm chút thời gian, khiến linh hồn tiêu tán chậm hơn một chút. Những lời nói cuối cùng, pha trộn giữa ảo giác và hiện thực, có người khắc ghi trong lòng, nhưng đa phần không ai tin tưởng.
Dù sao đi nữa, hài cốt của ông cũng được chôn cất tại mảnh đất này.
Ông quá đỗi bình thường, như một giọt nước giữa biển cả, rồi dần bị lãng quên qua năm tháng.
Xuân qua thu tới, ngôi làng đã trở thành một huyện thành.
Nhiều năm sau, vào một chiều đông, khi hoàng hôn buông xuống, trên bầu trời, một vị trung niên tu sĩ cưỡi gió đến nơi này.
Ông ta là một tán tu, không thuộc môn phái nào. Trong một dịp tình cờ, ông đã tiến vào một mật địa và nhận được một đạo truyền thừa. Truyền thừa này là một tia tàn hồn.
Để nhận được truyền thừa, ông phải hoàn thành nguyện vọng của tàn hồn.
Vì vậy, dưới sự chỉ dẫn của tàn hồn, ông đã đến nơi này. Trước mảnh đất kia, tàn hồn rời khỏi cơ thể ông, hóa thành một thiếu niên, nhìn chằm chằm vào mảnh đất, và nhìn về phía huyện thành này.
Vật đổi sao dời, mọi thứ đã không còn như xưa.
Thành phố nhỏ ngày nào giờ đã lớn hơn, tiệm thuốc khi xưa giờ cũng trở thành một ngôi trường.
Nhìn chăm chú vào những nơi đó, dường như trong mắt thiếu niên hiện lên ký ức về đêm năm xưa, về người sư phụ đầu tiên của mình trong tiệm thuốc ấy, cùng câu chuyện của sư phụ.
Đó là chuyện đã xảy ra từ rất lâu trước đây, hắn từng nghĩ mình đã quên mất.
Sau khi bị mang đi và bước vào thế giới tu luyện, hắn đã có cơ hội tỏa sáng, trải qua một cuộc đời đầy thăng trầm, với đủ loại cảm xúc yêu ghét, vui buồn.
Hắn cũng đã từng đạt đến đỉnh cao, nhưng cuối cùng vẫn sụp đổ, những năm tháng làm tàn hồn, hắn phát hiện ra điều tồn tại mãi mãi trong ký ức của mình chính là cảnh tượng năm xưa.