Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 105

Những bông tuyết rơi từ trên trời xuống một cách chậm rãi và nhẹ nhàng va chạm với mặt đất.

Chúng chồng lên nhau tạo thành những con đường tuyết trắng xóa, phủ khắp mọi nơi.

Ngoài đường không có một người nào cả, nó vắng lắng, im ắng và yên tĩnh. Giữa không gian lạnh lẽo này, chẳng ai muốn đắm chìm vào nó cả.

Nơi này là một thành phố hiện đại với những ngôi nhà đâm thẳng từ mặt đất lên bầu trời cao.

Trên ban công của một tòa nhà cao tầng, bên ngoài lớp cửa kiếng, một cô gái có mái tóc màu vàng, trông cô khoảng chừng mười tám tuổi, bằng ánh mắt ẩn chứa một chút cảm xúc thỏa mãn, đôi tay của cô đang nắm lại với nhau.

Bằng cả thể xác và tâm hồn, cô cảm nhận mùa đông một cách trực tiếp nhất.

Cô gái nhìn xuống từ trên cao, một khung cảnh tuyệt đẹp đang hiện ra trước mắt cô, một màu trắng tinh khôi nhấn chìm toàn bộ thành phố, tựa hồ thành phố này đã bị ru vào một giấc ngủ say nồng.

“Đây là mùa đông sao?”

Cô bỗng nở nụ cười sáng rực rỡ, tay cô cầm lấy những bông tuyết đang đọng lại trên ban công.

“Nó thật lạnh và cũng rất chân thực.”

“Thôi nào, tiểu thư, cô nên mặc thêm áo ấm trước khi ra ngoài chứ, dù sao thì cô cũng đang ở trong quá trình hồi phục, phải để ý sức khỏe của mình mới được.”

Một người thanh niên bước ra từ cửa kiếng, hắn có một thân hình cân đối, mái tóc màu đen gọn gàng, và ánh mắt của người thanh niên này khi nhìn vào cô gái kia đều hiện lên vẻ lo lắng.

Một tay của hắn đang cầm lấy một chiếc áo lông màu trắng, với độ dày của chiếc áo lông này, chỉ nhìn từ bề ngoài thôi là đủ biết bên trong nó dễ chịu đến cỡ nào.

Người thanh niên bước đến, nhẹ nhàng choàng chiếc áo ấm lên cô gái.

“Cảm ơn, Kane, lúc nào cậu cũng lo lắng cho tớ.”

Cảm nhận được sự ấm áp từ cái áo, cô gái quay sang nhìn người thanh niên rồi nói một cách chân thành.

Cô dường như có vẻ thích thú với mùa đông, đối với cô, mỗi bông tuyết rơi xuống, mùi của băng tuyết, hay khí lạnh thổi ra từ miệng mỗi lần nói chuyện, tất cả đều là những thứ tuyệt đẹp nhất.

Chứng tỏ rằng cô đang thật sự sống.

‘’Tất nhiên rồi, vì tớ là hiệp sĩ của cậu mà, thưa tiểu thư Erica.’’

Người thanh niên mỉm cười trong lúc lấy một tay đăt lên ngực mình rồi trân trọng nói.

“Vì để cho quá trình hồi phục của tiểu thư được suông sẽ, cho nên mời tiểu thư vào trong nhà, mùa đông chỉ mới bắt đầu, tiểu thư còn có nhiều cơ hội cảm nhận nó sau khi hồi phục mà.”

‘’Được rồi, tớ vào ngay đây.’’

Nhẹ nhàng đặt bông tuyết trở lại vị trí cũ, Erica quay đầu vào trong ngôi nhà ấm áp, bởi vì cô biết được người thanh niên này khá cố chấp, hắn có thể sẽ đứng đợi cô hàng giờ với chiếc áo mỏng manh của mình giữa không khí lạnh lẽo này.

Nhìn theo bóng lưng của Erica, Kane thở dài một hơi, không biết vì sao, hắn có một linh cảm cực kỳ xấu, và nó đang từ từ đến gần bọn họ.

“Mùa đông năm nay đến hơi sớm thì phải.” Kane lẩm bẩm một tiếng rồi rời khỏi.

‘’Tiểu thư, đã đến giờ ăn rồi.’’

Khi vào trong nhà, Erica nhìn thấy một cô gái mặc một bộ đồ của người hầu màu đen hơi khom người nói với Erica.

‘’Hôm nay chúng ta ăn món gì nhỉ?’’ Erica vui vẻ nói.

‘’Thưa tiểu thư, là Salade Nicoise, Coq Au Vin và Steak Tartare.’’ Cô hầu gái nhẹ nhàng trả lời.

Mặc dù vừa mới tỉnh lại, nhưng cô vẫn biết được các món ăn này nổi tiếng ở một vùng đất. Erika rất ngạc nhiên về khả năng của cô hầu gái này, một cô hầu gái khó hiểu và đầy tài năng.

‘’Cô biết không, Clara.’’ Erica nhỏ nhẹ nói.

“Vâng.’’ Cô hầu gái tên Clara gật đầu khó hiểu.

‘’Niềm hạnh phúc mỗi ngày của ta là được ăn những món ăn mà cô nấu đấy.’’ Erica nở nụ cười nói.

‘’Vâng.’’ Clara nghiêm túc gật đầu.

‘’Nó, thật sự rất ngon.’’

‘’Vâng.’’

‘’Thật là một cô gái khó hiểu.’’ Bất lực trước Clara liên tục gật đầu, Erica thở dài trong lòng.



‘’Chào mừng các vị đã đến Bảo Trụ Vương Đình.’’ Bảo Trụ Kim Vương nở nụ cười miễn cưỡng khi nhìn thấy cha của mình mời nhiều cường giả như vậy đến làm khách.

Đối với một quốc vương mới như hắn, thì chưa đủ thời gian để dưỡng ra tâm tính thành thục, cho nên Bảo Trụ Kim Vương khá lo lắng về chuyện này.

Cả nhóm cường giả Kết Đan ở lại vương cung, nếu làm cho họ không vui, thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Bây giờ trong lòng Bảo Trụ Kim Vương cằn nhằn cha của mình cả ngàn lần.

Cha a, ngươi không biết rằng đem nhiều hổ vậy đến nhà ở, là ngươi ngại heo ăn không hết hay sao?

‘’Các vị đạo hữu, đây là con trai của ta, Bảo Trụ Kim Vương, nếu hắn có sơ sót thì xin các vị chỉ giáo thêm.’’ Bảo Trụ An Vương sảng khoái nói.

Cho dù Bảo Trụ Kim Vương đã trở thành quốc vương thì sao, trong mắt Bảo Trụ An Vương, hắn chỉ là một đứa trẻ mới lớn mà thôi, cần phải được mài dũa qua những cơn sóng gió mạnh để trưởng thành.

‘’Quả là hổ phụ sinh hổ tử, xem ra Bảo Trụ Vương Đình sẽ càng ngày càng lớn mạnh.’’ Không Tinh nói khách sáo một câu.

‘’Đâu có đâu có, đợi hắn đủ lông cánh rồi thì bộ xương giả của ta đã gãy mất.’’ Bảo Trụ An Vương khoác tay nói, nhưng ánh mắt đắc ý của hắn đã bán đứng chính mình.

“Này, An Vương đạo hữu, chúng ta đi đường mệt mỏi, có thứ gì để giúp chúng ta hồi phục nhanh hay không?’’ Băng Tu khoát tay lên vai của Bảo Trụ An Vương, thân thiện nói.

Bảo Trụ Kim Vương nghe được câu nói ‘thân thiện’ này liền biết xong rồi, đây là muốn bọn họ đãi ăn a!

Mà tu sĩ muốn hồi phục nhanh thì cần phải ăn thịt của hung thú, mà còn là hung thú cao cấp.

Bảo Trụ An Vương không suy nghĩ nhiều, hắn cười to nói: ‘’Đương nhiên rồi, đến, con trai ngoan, mau sai người làm thịt vài con hung thú để chúng ta mở tiệc nào.’’

‘’Cái này..’’ Bảo Trụ Kim Vương ấp úng nói. Ý hắn là: ‘’Cha, ngươi có biết ngươi mời bao nhiêu người không?’’

‘’Còn chờ gì nữa, mau đi nhanh lên.’’ Bảo Trụ An Vuông không kiên nhẫn nói.

‘’Được rồi.’’ Bảo Trụ Kim Vương gật đầu trong vô lực.

Ở đây có mấy người? Muốn đãi bọn họ no bữa thì cần bao nhiêu hung thú?

Bấy nhiêu đỏ đủ để Bảo Trụ Kim Vương đau lòng cả tháng a!

‘’Chắc hẳn là cha đã tìm được một số đồ ở trong tàng bảo đồ đi?’’ Bảo Trụ Kim Vương nghĩ thầm.

‘’Người đến, mau làm theo lời của cha ta.’’

Từ nãy đến giờ hắn không biểu hiện gì cho người ngoài xem, giờ khắc này, Bảo Trụ Kim Vương quát lên một cách uy nghiêm, thể hiện ra quyền lực của hắn đối với vương quốc.

‘’Vâng.’’ Những người hầu lập tức chạy đi để chuẩn bị bàn tiệc xa xỉ.

Sau khi sắp xếp hoàn tất, Bảo Trụ An Vương cảm thấy đây là cơ hội tốt để mối quan hệ của Bảo Trụ Vương Đỉnh và đoàn người Lâm Phong trở lên tốt đẹp hơn.

‘’Nào, ta thay mặt Bảo Trụ Vương Đình mời các vị cạn ly rượu này.’’

Bảo Trụ An Vương nâng lên ly rượu của mình rồi nói.

‘’Cạn ly.’’ Mọi người cũng nâng lên ly rượu của mình.

Bầu không khí vui vẻ, Bảo Trụ Như Kiều cũng ở đây, đôi lúc cô còn lén lút nhìn Lâm Phong.

Khỏi phải nói, có lẽ cô gái bé nhỏ này đã không biết mình đã say nắng tên Lâm Phong rồi,

Và những hành động tưởng chừng bé nhỏ kia lại bị Nguyệt Linh nhìn ở trong mắt.

‘’Đây là loại rượu gì vậy? Thật là ngon đó.’’ Băng Tu liếm môi của mình sau khi cạn ly rượu rồi nói.

‘’Haha, Băng Tu đạo hữu rất có ánh mắt, đây là rượu gia truyền của chúng ta, nào, hãy uống nhiều lên.’’ Bảo Trụ An Vương khoe khoang.

‘’Rượu gia truyền? Vậy thì ta không khách sáo nữa.’’ Băng Tu hăng hái.

Bảo Trụ Kim Vương nhìn bàn tiệc sang trọng, từ nhỏ đến lớn, hắn còn chưa được ăn những món ăn xa xỉ đến vậy a.

Với đôi đũa liên tục gắp, giống y hết Bảo Trụ An Vương hiện giờ.

Bảo Trụ Kim Vương quyết định phải ăn đến no căng cái bụng của mình, ăn được bao nhiêu thì lời bấy nhiêu.
Bình Luận (0)
Comment