Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 106

Một hành tinh có năm châu lục rộng lớn gấp ba lần Trái Đất, xen kẻ các châu lục là những đại dương xanh thẫm giàu có nguồn tài nguyên chưa được khai thác.

Nhìn bản đồ của hành tinh này theo một hình vuông, ta có thể nhìn thấy một điểm rất đặc biệt, đó là có bốn châu lục bao vây xung quanh một châu lục ở giữa.

Điều này có nghĩa là châu lục kia không khác gì một trung tâm của thế giới, nơi mà số lượng và giá trị vật tư ra vào lên đến một con số khủng khiếp.

Bằng tất cả tôn trọng và sự thành kính của mình, nhân loại gọi hành tinh này bằng một cái tên thân quen, Gaia.

Có sự sống tương đương với có sự phát triển và tiến hóa, giống như Trái Đất, loài người trên Gaia có khoa học kỹ thuật của riêng mình.

Qua hàng ngàn năm, nhiều thiên tài nghiên cứu đã sinh ra và chết đi, họ cống hiến cuộc đời ngắn ngủi của mình cho nhân loại, và sự đóng góp không thể thiếu của họ đã đẩy sự tiến bộ của nhân loại vượt bậc.

Từ đặt bước chân đầu tiên lên vệ tinh của Gaia, cho đến thăm dò các hành tinh khác trong hệ mặt trời của mình, nhân loại đã dần tiến đến vũ trụ bao la huyền bí và kỳ ảo.

Sự mê hoặc kia càng ngày càng thúc đẩy bọn họ.

Nhưng, có sinh vật nghĩa là có mâu thuẫn, chiến tranh xảy ra liên miên, vật chứng là cuốn lịch sử nhân loại đã ngày càng dày lên chỉ để ghi lại những cuộc chiến khốc liệt.

Hơn hai ngàn một trăm năm, hòa bình đã bị áp đặt lên Gaia, ẩn dưới lớp mặt nạ ấy là những trận chiến ngầm, sự tàn khốc của nó không thua gì những trận chiến có quy mô quốc gia cả.

Dù sao thì đối với một người bình thường thì nó cũng là hòa bình! Không phải sao?

Có tổng cộng ba trăm quốc gia trên hành tinh này, tuy nhiên, không phải quốc gia nào cũng có sự chưởng khống đối với chính người dân của mình.

Các tập đoàn lớn với truyền thống lâu đời của mình, kèm theo nguồn tài chính là sức mạnh, họ có thể xóa bỏ một quốc gia nhỏ bé chỉ trong vòng mười hai giờ ngắn ngủi.

Ở đâu cũng vậy, sức mạnh được thể hiện qua các hình thức khác nhau, nó là thứ không thể thiếu và không thể bị xóa bỏ bởi bất cứ thứ gì.

Một trong các tập hòa lớn chi phối thế giới Gaia, tập đoàn chuyên về công nghệ sinh học Jenkins, với quy mô ảnh hưởng to lớn trên toàn thế giới, nó không khác gì một con quái vật khổng lồ đang quản lí vận mệnh của hành tinh Gaia.

Đương nhiên, đó chỉ là một phần, còn nhiều tập đoàn và quốc gia mạnh mẽ ở lĩnh vực khác có thể đối kháng với Jenkins.

Jenkins Erica được sinh ra với tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ cô, đáng lẽ ra cô sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc, không buồn không lo.

Nhưng vận mệnh lại khắc nghiệt, cô mắc phải một chứng bệnh lạ khi lên chín tuổi, toàn thân cô không thể cử động do tê liệt, từ đó trở về sau, cô chỉ có chỉ nằm trên cái giường mà quan sát cuộc đời của người khác.

Bị động tiếp nhận thông tin bằng những công nghệ hiện đại, học thức của cô không kém gì một người cùng tuổi.

Được duy trì sự sống bởi dịch dinh dưỡng lạnh lẽo, cô không thể trải nghiệm thú vui của một người bình thường, đó là ăn uống.

Cha cô – một nhà khoa học đại tài đã tất bật tìm ra phương pháp trị liệu cho Erica, trong lúc chờ đợi đó, cha cô đã mang đến một câu bé cùng một người hầu để bầu bạn cũng như bảo vệ cho cô.

Erica nghĩ về quá khứ u ám của mình, thật may mắn nếu như không có hai người kia đã ở bên cô suốt chín năm trời ròng rã, chắc là không có người bầu bạn thì có lẽ Erica sẽ suy nghĩ một số điều tiêu cực mất.

Tiếng gỏ cửa phòng vang lên làm cho cô thoát khỏi suy nghĩ vu vơ.

“Tiểu thư, là tôi đây.”

Kane nhẹ nhàng chạm vào cánh cửa với một nụ cười nhạt trên môi.

Bởi vì Kane chỉ có những cảm xúc như vậy thông qua một người duy nhất đó là Erica.

“Cậu có thể vào rồi, Kane.”

Erica chỉnh lại bộ trang phục của mình và vuốt vuốt mái tóc vàng óng cho thật gọn gàng, sau đó cô mới cất tiếng đáp lại.

Ở trong ấn tượng và trải nghiệm của cô, không ai giỏi hơn Kane, ở tất cả lĩnh vực, cậu ta dường như là một cỗ máy di động, tựa hồ mọi việc trên thế giới này đều bị cậu ta biết hết, và chỉ có một người có thể so sánh với cậu ta, đó là cô hầu gái khó hiểu kia.

Kane nhẹ nhàng bước vào phòng của Erica, cậu có thể ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng của nữ giới, một sản phẩm nổi tiếng của tập đoàn Jenkins.

“Thứ lỗi cho tôi vì đã tùy tiện làm phiền tiểu thư như thế này.”

Kane đặt tay lên ngực của mình rồi hơi khom người nói.

Vẫn là một hành động lễ nghi máy móc này, Erica biết điều đó nghĩa là Kane có một chuyện chính sự quan trọng muốn nói với mình, nếu không cậu ta đã không làm như thế.

“Không sao đâu, tôi vẫn chưa ngủ.” Erica cười nói.

“Cậu có chuyện gì thế?”

“Là một chuyện vui thưa tiểu thư, cha cô của gọi đến và bảo rằng, ông ta cho phép cô được rời khỏi nơi này, tiểu thư có thể đi đến bất cứ đâu mà cô muốn.” Kane từ tốn gật đầu.

“Thật sao?” Erica bắn người lên khỏi chiếc giường mà cô vừa ngồi. Một cảm giác vui sướng tột cùng làm cho thân thể cô run lên.

Đã từ bao lâu rồi, cô không ra ngoài để nhìn ánh mắt trời và cảnh vật ấy nhỉ?

Thông qua Erica, Kane có thể biết được cảm xúc của cô lúc này.

“Vâng, thưa tiểu thư, bởi vì quá trình hồi phục của tiểu thư diễn ra rất nhanh hơn mọi người suy đoán, cho nên tình trạng sức khỏe của cô đã không khác gì một người bình thường, cha cô đã đồng ý sau khi biết việc đó.” Kane khép đôi mắt của mình lại một lúc mới mở ra và nói.

Cho dù là Kane, một ‘người’ hoàn thiện cũng phải ngạc nhiên trước sự việc này, quá trình hồi phục của Erica đã giảm hai phần ba, chuyện này chẳng khác nào một kỳ tích.

Erica hít một hơi thật sâu để cho cô có thể bình tĩnh lại, sau đó cô nở nụ cười tươi nói: “Thật tốt quá, cuối cùng thì ngày này cũng đã đến.”

“Nè, Kane, cậu đi cùng tôi chứ? Và cả Clara nữa, chúng ta sẽ đi đến một nơi nào thật đẹp, thật yên bình để cắm trại và ăn những món ăn dã ngoại như trong sách đã nói.”

“Nếu được thì tôi cũng muốn tự mình câu một ít cá để làm nguyên liệu cho bữa ăn đó.” Erica nói một cách hạnh phúc.

“Tất nhiên rồi, thưa tiểu thư, chúng tôi sẽ đi cùng cô.” Kane chân thành nói.

“Cho dù nơi đó có nguy hiểm cỡ nào đi chăng nữa, chúng tôi cũng sẽ ở bên cạnh cô.” Đây là một lời thầm mà Kane không nói ra.

“Nè nè, ngày mai chúng ta lên đường được không? Đầu tiên là đi đến một vùng đang ở mùa thu, nhưng mà từ mùa đông lại đến mùa thu có ngược đời quá hay không?” Erica tiếp tục nói, dường như cô đang mất khống chế.

“Không sao đâu, tôi biết có một nơi hiện đang là mùa thu, rất thích hợp kế hoạch của tiểu thư đấy.” Kane từ tốn nói.

“Thật tốt quá, nếu được thì tôi cũng muốn cha mẹ mình đi cùng nữa.” Erica than thở.

Nhắc đến cha mẹ của mình, Erica chỉ biết bất lực, trong chín năm mà cô bị bệnh, sự phát triển của tập đoàn tăng lên theo cấp số nhân, thời gian mà bọn họ quan tâm cô ngày càng ngắn dần, điều này Erica không trách họ, trái lại cô không muốn mình là gánh nặng cho họ hơn.

“Chuyện này không được đâu, thưa tiểu thư, cha mẹ cô đang có một chút phiền phức cần được xử lí, cho nên trong khoảng thời gian này, họ không thể ở bên cô được.” Kane lắc đầu nói.

“Chúng ta có thể đi trước, đến khi nào cha mẹ cô xử lí xong, thì họ sẽ đến chổ của chúng ta.”

Erica hưng phấn nói: “Được, đã quyết định rồi nhé!”

“A, thời gian quá gần, tôi phải chuẩn bị một số đồ vật đã.”

Trong lúc Erica luống cuống với đống đồ của cô, Kane lặng lẽ rời khỏi.

Không biết từ lúc nào Clara đã đứng bên ngoài phòng đợi Kane.

“Cậu không định đến giúp đỡ Kayden à?” Clara hỏi bằng giọng nói bình tĩnh.

Jenkins Kayden, cha của Erica và là chủ tịch của tập đoàn chuyên về công nghệ sinh học đầy quyền lực.

“Sự việc có lẽ đã giải quyết xong, rắc rối này không đủ để tiêu diệt các ‘bóng ma’.” Kane không dừng bước chân, giọng nói anh như đang trần thuật một sự thật hiển nhiên.

Clara chỉ gật đầu rồi quay về với công việc là một người hầu của mình.

---------

Ai có Kim Sa Châu, Hỏa Tinh Châu buff cho mình đi @@
Bình Luận (0)
Comment