Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 366

“Gừ!” Sói xám hầm hầm nhìn Thanh Vũ, đôi mắt đầy sát khí, con mồi trước mặt làm gần cả nửa bầy của nó bị thương nặng, mối thù lớn đến độ nó muốn ăn tươi nuốt sống Thanh Vũ.

Mắt thấy con mồi không những không sợ nó, mà còn tiến tới vài bước, rõ ràng đang khiêu khích bản thân nó, chó sói gầm gừ đạp mạnh vào mặt đất, từng luồng không khí nhanh chóng ngưng tụ xung quanh nó rồi biến thành các lưỡi dao gió.

Vù vù! Hàng chục lưỡi dao sắc bén vụt qua giữa không trung, nhắm thẳng vào Thanh Vũ ở gần đó.

“Để ta xem ngươi có gì đặc biệt nào.” Thanh Vũ chầm chậm nói ra, một tay hắn kết ấn tạo thành ký hiệu huyền ảo, tối nghĩa, chúng liên kết lại với nhau tạo ra một vòng tròn pháp thuật màu vàng đất.

Ầm! Ầm! Một bức tường đất bằng linh lực đâm thẳng ra từ phía dưới, bảo vệ Thanh Vũ khỏi các lưỡi dao.

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Lưỡi dao gió bay vèo tới cắt chém bức tường đất, tuy nhiên, độ kiên cố của bức tường đã chiến thắng chúng, lưỡi dao gió tan biến, bức tường đất vẫn đứng yên tại đó, mặt trên có vài đường cắt sâu vào bên trong.

“Không tệ lắm, có thể chém gần xuyên thủng Ngũ Hành Thánh Thuật của ta.” Thanh Vũ gật đầu khen ngợi, nhưng khi rơi vào mắt con chó sói thì đó lại là sự khinh miệt.

“Gào!” Con chó sói đột ngột phóng về phía trước, móng vuốt dữ tợn đập xuống mang theo từng luồng gió mạnh gia tốc.

Vù vù! Không khí phát ra tiếng động, Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn con quái vật hung tàn, hắn cười nhạt một tiếng, linh lực sôi trào trong cơ thể tụ vào một bàn tay rồi đấm ra, nhắm thẳng tới móng vuốt.

Ầm!

Đất đá trong bán kính vài mét gần vị trí Thanh Vũ đang đứng nổ tung, bụi mù bao phủ toàn bộ cảnh vật xung quanh, khi nó tản đi thì Thanh Vũ hiện ra trong tầm mắt mọi người với tư thế đứng thẳng, một tay đỡ lấy toàn bộ móng vuốt khổng lồ, dù so với móng vuốt thì bàn tay Thanh Vũ nhỏ bé như con kiến so với voi vậy.

“Gào!” Chó sói xám gầm lên một tiếng không cam lòng, nó nhanh nhẹn lùi về sau trong khi cái miệng há to ra rồi phun về phía Thanh Vũ từng cơn gió hình bán nguyệt.

“Ăn một đòn của ta.” Thanh Vũ cười nhạt nói ra, hắn tông về phía con chó sói bằng cơ thể cứng cỏi, và đánh ra từng quyền vào các ngọn gió bán nguyệt, chúng vỡ tan tành khi bị đánh trúng.

“Gào!” Chó sói xám chống bốn chân vào mặt đất, nó hít một hơi cực dài, cổ họng nó phình to lên và rồi nó lại phun vào Thanh Vũ một cơn gió xoay tròn như lốc xoáy.

Thanh Vũ không hề khinh thường chó sói chút nào, hắn cảm nhận được sự nguy hiểm từ lốc xoáy kia, thế là Thanh Vũ dừng lại, hắn kết ấn tạo ra một vòng tròn pháp thuật, và một người khổng lồ bằng đất hiện ra, nó dùng thân thể to lớn đâm sầm vào lốc xoáy.

Ầm! Ầm!

Từng tiếng nổ oanh minh truyền khắp đất trời, bụi mù che đi tầm mắt của Thanh Vũ, tuy nhiên, hắn biết kết quả như thế nào rồi, người khổng lồ đất đánh vỡ lốc xoáy gió và dùng một quyền đập mạnh trúng ngay cơ thể con chó sói xám.

“Gào!” Chó sói xám ộc máu, nó bay ngược trở về sau rồi lăn mấy vòng mới dừng lại, người khổng lồ đất mất đi linh lực bổ sung, vì vậy nó tan biến thành linh lực hòa vào không khí.

Sói xám từ từ chống đỡ cơ thể bị thương nặng lên, nó vẫn chưa hề mất đi ý chí, nó nhìn chằm chằm vào Thanh Vũ, đôi mắt màu xanh lục lạnh lùng như băng hàn, thấy Thanh Vũ đang tiến tới gần mình, sói xám lập tức phóng về phía sau để kéo dãn khoảng cách, sau đó nó nhảy vọt tới như tia chớp, lóe lên rồi biến mất, từng cơn gió thổi mạnh ra xung quanh.

“Muốn sử dụng tốc độ để tấn công ta sao?” Thanh Vũ nhìn thấy sói xám chớp lóe ở đằng trước, các cơn gió nhảy múa trên cơ thể nó khiến nó trông thật đẹp đẽ. Tựa như một bậc vương giả đang thể hiện sức mạnh của chính mình trong tự hào.

“Đến đây đi, để xem ngươi có gì?” Thanh Vũ chờ mong nói, quyết định chọn sói xám làm tọa kỵ chỉ là dựa vào hoàn cảnh mà thôi, nếu sói xám không có gì đặc biệt thì Thanh Vũ không quan tâm về chúng lắm, nhưng chúng trình diễn năng lực mạnh mẽ cho Thanh Vũ thì khác, Thanh Vũ tất bồi dưỡng chúng thành tọa kỵ mạnh nhất.

“Con chó sói đầu đàn rất mạnh, nó còn mạnh hơn cả Khiếu Nguyệt Ngân Lang cùng cấp ấy chứ.” Mặc Hàn bình tĩnh đánh giá.

“Nhất là tình cảm thương yêu giống loài, cùng với sự trung thành tuyệt đối, bọn chúng rất có giá trị.” Mặc Hàn vuốt râu nhìn mấy sói xám bị thương đều được tha về sau, nhưng bọn chúng không bỏ chạy, mà tập trung hết chú ý vào con đầu đàn đang chiến đấu với Thanh Vũ.

“Mặc lão nói đúng, chẳng trách tại sao chúng chỉ có hơn một trăm con mà lại sở hữu sức mạnh lớn thế này.” Dieter cảm khái nói, dường như cậu đã coi trọng bầy sói hơn nhiều.

“Anh ta mạnh thật, cả một quái vật cấp ba trung kỳ còn không làm anh ấy bị thương nữa.” Tina nói với một khuôn mặt rung động, hai mắt chớp chớp chăm chú nhìn vào cuộc chiến.

“Bình thường thôi, nếu cô ở Thập Linh Hỏa thành lâu như chúng tôi thì cô sẽ không cảm thấy điều đó có gì đặc biệt cả.” Linda cười nói ra.

“Con người có thể đạt được sức mạnh ở trình độ đó sao?” Vài người ở trong hang lẩm bẩm, trận chiến hầu như nghiêng về một bên khiến sự ám ảnh về quái vật luôn chiến thắng con người bị xóa bỏ khỏi tâm trí họ.

“Uy nghiêm của Giáo Hoàng đã được thành lập.” Mặc Hàn liếc ra đằng sau, ông chậm rãi nói ra.

“Như vậy cũng tốt, họ sẽ ít làm điều ngu ngốc khi tới ở cùng chúng ta.” Dieter nhếch miệng nói.

Tốc độ của con chó sói cực nhanh, nó vù vù như một cơn gió thổi ra từ một cơn bão kinh khủng, chớp mắt là nó biến mất, rồi lại xuất hiện ở nơi khác, nó để lại những tàn ảnh không thể nào xóa nhòa.

Tuy nhiên, Thanh Vũ chẳng hề hấn gì vì hắn ngưng tụ linh lực lên đôi mắt, thích ứng với tốc độ con sói xám và từ từ nhìn các thấy bước di chuyển của nó.

Thanh Vũ bỗng mỉm cười, hắn nhắm mắt lại trong giây lát, trước đó, Thanh Vũ chớp mắt vài lần và con sói liền tiếp cận với hắn, nhưng nó từ bỏ ý đồ tấn công khi Thanh Vũ mở mắt ra, lần này, Thanh Vũ lừa gạt nó bằng cách đó vì hắn nắm bắt bước di chuyển của con sói, nếu nó sai sót một bước thì nhịp điệu sẽ rối loạn, nó không thể nào thay đổi các bước để đánh lừa Thanh Vũ được.

Ngay tức khắc, hai mắt màu xanh lục lóe lên, tinh thần chó sói căng cứng, một chân nó đạp mạnh về phía sau, cơ thể phóng tới Thanh Vũ để lại một bóng đen dài trên không, nhưng vào lúc nó đưa cái miệng khổng lồ định cắn Thanh Vũ thì cả người nó biến đổi, bộ lông uy vũ dựng đứng hết cả lên.

“Bắt được mày rồi.” Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn con chó sói, một tay hắn đưa về phía trước, linh lực dao động trên bàn tay kia tạo thành một bàn tay hư ảo to lớn vồ tới sói xám.

“Gào!” Sói xám bị bắt được, nó vùng vẫy trên không trung nhằm muốn chạy thoát, nào ngờ bàn tay hư ảo kia dùng sức vặn vẹo, sói xám liền thè lưỡi ra ngoài, trông nó cực kỳ đau khổ.

“Thần phục ta đi.” Thanh Vũ chầm chậm nói khi đứng trước mặt sói xám, hắn đang lơ lửng giữa không trung, sói xám há to miệng và gầm thét thị uy.

“Vậy thì đừng trách ta dùng sức mạnh.” Thanh Vũ biết nó không thần phục, bởi vì nó có kiêu ngạo của một con đầu đàn, nó chính là kẻ lãnh đạo, làm sao nó cho phép mình thần phục một con người chứ.

Thanh Vũ lấy Lục Lạc rồi dùng linh lực kích hoạt, Lục Lạc tỏa ra từng tia ánh sáng nhấp nháy và biến thành một vệt sáng bay vào con chó sói, lúc Lục Lạc xuất hiện thì nó đã trở thành một cái vòng cổ khóa chặt vào sói xám.

“Lục Lạc, trấn áp!” Thanh Vũ dùng tinh thần liên kết với Lục Lạc, nó đáp lại lời kêu gọi của Thanh Vũ và tràn ra một sức mạnh tinh thần giáng thẳng vào đầu con sói xám.

“Gào!!” Sói xám đau khổ rống lên, cơ thể nó cọ quậy, hai mắt màu xanh lục hiện lên vẻ sợ hãi.

“Hú!” Lũ sói bên dưới thấy vậy, chúng kêu lên một cách thảm thương.

“Thần phục ta đi!” Thanh Vũ chầm chậm nói, hắn sử dụng linh lực tạo thành uy áp khổng lồ đặt lên cơ thể sói xám, bị tấn công cả về tinh thần lẫn thân thể, sói xám đau khổ dẫy giụa vài chục giây rồi nằm im vì mệt mỏi.

“Thành công.” Thanh Vũ mừng rỡ nói khi cảm thấy một sợi dây liên kết mờ nhạt giữa hắn và sói xám, lúc này, hắn có thể truyền đạt mệnh lệnh của hắn cho sói xám dễ dàng hơn rất nhiều, hơn nữa hắn còn khống chế mạng sống nó trong một ý niệm.

“Gào!” Sói xám mở mắt to tròn nhìn Thanh Vũ và tiếp tục phản kháng.

Thanh Vũ nhìn nó, ánh mắt suy tư, một vài giây sau, Thanh Vũ mới xoa đầu nó rồi khuyên nhủ: “Từ nay ngươi sẽ là một người bạn của bọn ta, đừng lo lắng, ta sẽ giúp người tiến hóa mạnh mẽ hơn nữa.”

Cách sử dụng sức mạnh nghiền ép khiến sói xám bị thương và sợ hãi đã hoàn thành, Thanh Vũ phải tạo ra một niềm tin giữa đôi bên bằng cách dịu nhẹ hơn.

Thanh Vũ nói xong, hắn lấy một viên tinh thể tiến hóa cấp ba rồi đặt vào miệng sói xám, nó vội vàng cắn nát viên tinh thể tiến hóa rồi nuốt xuống, ánh mắt dịu đi rất nhiều, sự hung tàn dần biến mất. Nó hiểu rõ mạng sống của nó nằm trong tay Thanh Vũ, và nó sẽ chết nếu còn tiếp tục chống cự.

“Tốt lắm.” Thanh Vũ vỗ vỗ đầu sói xám, bàn tay linh lực hư ảo hạ xuống đất rồi biến mất, sói xám có lại tự do, tuy nhiên nó không tấn công Thanh Vũ nữa, mà nó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Thanh Vũ, sau đó nó nhìn về phía sau, các đồng loại của nó cũng nhìn nó.

“Bây giờ, ta sẽ giúp ngươi và cả bọn chúng có sức mạnh, nhưng đổi lại các ngươi phải dâng ra sức mạnh chiến đấu cùng với bọn ta.” Thanh Vũ truyền đạt ý nghĩ của hắn cho sói xám.

“Đầu tiên, ta sẽ trồng Lục Lạc vào cổ của các ngươi, ngươi hãy nói với bọn chúng là không được phản kháng.”

“Gừ!” Sói xám gật gật đầu, nó quay người và gầm lên, đám sói xám liền bạo động, bọn chúng có vẻ rất bất an, tuy nhiên, Thanh Vũ nhanh nhẹn lấy vài trăm viên tinh thể tiến hóa cấp hai rồi đặt lên mặt đất, sói xám đầu đàn liền ra hiệu bọn chúng có thể ăn, đám sói vội vàng chạy tới gần và nhanh chóng ăn sạch.
Bình Luận (0)
Comment