Còn một điều nữa, sau khi chiêu mộ binh lính xong, ta muốn toàn bộ quyền tiêu diệt thổ phỉ ở Xuyên Thục!”
Kim Phi tiếp tục đưa ra điều kiện.
Với Khánh Hâm Nghiêu mà nói, tiêu diệt thổ phỉ có thể xoa dịu bất bình của dân chúng, ổn định an ninh.
Chẳng qua phần lớn thổ phỉ đều thông đồng với gia đình giàu có địa phương, tiêu diệt thổ phỉ sẽ đắc tội với những người này.
Nhiều nhà giàu có căn cơ vững chắc, có quan hệ muôn hình vạn trạng với triều đình.
Khánh Hâm Nghiêu phái quân Khánh Nguyên và quân
Trường Tín đi tiêu diệt thổ phỉ, nhưng cũng phải đối mặt với áp lực rất lớn, thậm chí còn phải mượn danh nghĩa của tiêu cục Trấn Viễn.
Bây giờ Kim Phi chủ động tiếp nhận nhiệm vụ này, đương nhiên Khánh Hâm Nghiêu sẽ không chút do dự mà đồng ý.
“Tiên sinh, ngài không phải nhờ ca ca ta giúp đỡ, mà là đang giúp ca ca.”
Khánh Mộ Lam cười trêu: “Nếu không hiểu rõ tiên sinh, ta còn tưởng tiên sinh đang nịnh bợ ca ca đấy.”
“Mộ Lam tỷ tỷ, không phải tiên sinh giúp Hâm Nghiêu ca ca, càng không phải nịnh bợ, mà là ngài ấy thương xót cho bách tính."
Cửu công chúa đứng dậy thi lễ với Kim Phi: “Tiên sinh, ta thay mặt bách tính Thục Xuyên, cũng thay mặt phụ hoàng, cảm ơn ngài!"
Chỉ cần không phải người mù, đều biết sang năm Xuyên Thục rất có thể sẽ mất mùa, thậm chí không có gì để thu hoạch.
Đến lúc đó thổ phỉ cướp bóc hàng năm, dân chúng sẽ không sống nổi.
Không sống nổi, thì sẽ tạo phản.
Khánh Hâm Nghiêu nghe vậy, cũng đứng dậy thi lễ với Kim Phi: “Đại ân của tiên sinh, Khánh sẽ luôn ghi nhớ trong lòng!”
“Hai vị nói quá lời, chẳng qua ta muốn yên lòng mà thôi.” Kim Phi đứng dậy đáp lễ: “Nếu hai vị có lòng, sau này có người đến kinh thành tố cáo, xin hai vị nói giúp ta vài câu tốt đẹp là được.”
“Nói gì vậy, tiên sinh là đang giúp đỡ ta, ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ!” Khánh Hâm Nghiêu vội cam đoan.
“Ta sẽ báo cáo chuyện này với phụ hoàng.” Lúc này trong đầu Cửu công chúa đã bắt đầu tính toán kế hoạch, nghĩ cách làm thế nào để khơi dậy hứng thú trong lòng hoàng đế.
Kim Phi cười, cạn chén trà với hai người.
Ngoài việc tiêu diệt thổ phỉ để yên tâm ra, tất nhiên trong lòng y cũng có mục đích khác.
Từ dân chúng bình thường đến cựu binh đạt tiêu chuẩn, cần phải trải qua một quá trình.
Bằng không, nhiều tân binh chưa từng thấy máu, vừa ra chiến trường chân đã mềm nhữn, còn đánh đấm gì nữa?
Như vậy là bảo bọn họ đi chịu chết.
Sẽ đả kích sĩ khí vô cùng nghiêm trọng.
Sĩ khí là thứ vô cùng huyền diệu.
Nếu một đội ngũ luôn đánh thẳng trận, họ sẽ có niềm tin tất thắng, giống như chiến đội áo giáp đen vậy, dù phải đối mặt với quân Thổ Phiên tinh nhuệ gấp mười lần, thì bọn họ cũng dám đánh.
Ngược lại cũng giống như vậy, nếu một đội ngũ từ khi bắt đầu đã luôn thua trận, binh lính sẽ cảm thấy sợ hãi chiến trường.
Tự nhiên khi đánh sẽ bị bó tay bó chân, sẵn sàng bỏ chạy. bất cứ lúc nào.
Các nhân viên hộ tống đã chứng minh điều đó, tiêu diệt thổ phỉ là phương pháp tốt nhất để luyện binh.
Hơn nữa thổ phỉ còn tích trữ rất nhiều lương thực, tiêu diệt thổ phỉ có thể mang lương thực đi tiếp tế.
Số tiền bị tịch thu cũng có thể sung vào quân phí.
Những tên thổ phỉ bị bắt làm tù binh có thể đưa đến mỏ than và mỏ muối làm lao động không mất phí.
Một công đôi việc. Tất cả đều vui.
Nhược điểm duy nhất chính là, tiêu diệt thổ phỉ sẽ mạo phạm đến thế gia hào tộc đang âm thầm ủng hộ bọn thổ phi.
Nhưng Kim Phi còn dám đánh chết Tiết Hàn Lư, còn phải sợ nhà giàu sao?
Hơn nữa y tin tưởng Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu sẽ giúp y gánh vác một phần hỏa lực.
Vì vậy đề nghị này, hai bên dễ dàng đạt được sự đồng thuận.
Khánh Hâm Nghiêu đặt chén trà xuống, nói: “Tiên sinh còn có chuyện gì sao, cứ nói ra, nếu Khánh có thể làm được, thì sẽ không bao giờ từ chối!”
Vừa rồi Kim Phi nhắc đến hai việc, nói là cần anh ta giúp. đỡ, kỳ thực là đang giúp anh ta giải quyết vấn đề.
Điều này khiến cho Khánh Hâm Nghiêu nghĩ răng vẫn còn điều gì đó.
Anh ta chỉ mong Kim Phi nói thêm mấy yêu cầu nữa.
“Thực ra là còn một chuyện cuối cùng.” Kim Phi nói: “Ta muốn quyền bán muối trên toàn bộ Tây Xuyên!”