Ở thời phong kiến, thương nhân buôn muối chính là một danh từ toả ra mùi tiền.
Sau lưng mỗi một thương nhân buôn muối đều có gia tộc lớn chống lưng.
Hơn nữa còn là gia tộc siêu cấp có người đang năm quyền hiện tại.
Bằng không sẽ không tranh nổi miếng mồi béo này.
Nếu nói rằng thổ phỉ chính là đại diện cho lợi ích của mấy lão nhà giàu ở nông thôn, thì thương nhân buôn muối lại là đại diện cho lợi ích của mấy gia tộc lớn ở kinh thành.
Cho dù Khánh Hâm Nghiêu có là người đứng đầu Tây Xuyên, cũng không dễ gì động đến được.
Lúc trước sản xuất muối ở Quảng Nguyên, quyền tiêu thụ muối được giao cho Kim Phi là vì quyền tiêu thụ muối vốn do. Khánh Hâm Nghiêu nằm giữ.
Mặc dù vậy, sau khi biết được Kim Phi bán muối giá chỉ mười văn tiền, nhà họ Khánh bị không ít gia tộc ghi thù.
Trong đó bao gồm cả một vài đồng minh.
Nhà họ Khánh vì để bình ổn lại giá, đã phải bỏ ra một ít vốn liếng.
Cho nên, Khánh Hâm Nghiêu chỉ có thể cười khổ lắc đầu: "Tiên sinh, không phải ta muốn từ chối, mà là chuyện này quả thật ta không làm được!"
"Tiên sinh, nếu giao tất cả quyền tiêu thụ muối ở Tây Xuyên cho ngài, tức là đang chọc vào tổ ong vò vẽ của triều đình, đừng nói là Hâm Nghiêu ca ca, chỉ sợ là đến cả phụ hoàng cũng chưa chắc đã áp chế được."
Cửu công chúa cũng cười khổ, giải thích giúp Khánh Hâm Nghiêu.
"Ta đường đột quá rồi..."
Kim Phi cũng là bất đắc dĩ.
Cắt đứt đường làm ăn của người ta cũng tương đương với tội giết cha giết mẹ, Khánh Hâm Nghiêu không dám đồng ý cũng là hợp tình hợp lý.
"Tiên sinh, bổn cung tuy không có cách nào trực tiếp trao quyền tiêu thụ muối cho ngài, nhưng có thể giúp tiên sinh liên lạc với các thương nhân buôn muối quanh đây, bảo bọn họ đừng khai thác muối ở bờ biển nữa, trực tiếp đặt hàng ở chỗ tiên sinh, tiên sinh cảm thấy như vậy có được không?”
Cửu công chúa nói: "Như vậy tuy rằng không thể ép giá muối xuống mười văn, nhưng ít nhất cũng hạ được giá muối xuống một chút."
"Như vậy cũng được." Kim Phi gật đầu: "Đa tạ điện hạ."
"Tiên sinh nói vậy khiến Vũ Dương hổ thẹn rồi, Vũ Dương biết tiên sinh bán muối không phải để kiếm tiền, mà là vì dân chúng, theo lý mà nói, bổn cung có thế nào cũng phải giúp đỡ tiên sinh đến cùng, là Vũ Dương vô dụng."
Cửu công chúa nói: "Ta phải cảm ơn tiên sinh mới đúng! Tiên sinh còn có yêu cầu gì, xin cứ nói."
"Vậy ta không khách khí với điện hạ nữa, ta có thể đồng ý với cách của điện hạ, nhưng ta có hai yêu cầu."
Kim Phi nói: "Thứ nhất, trên tất cả các gói muối, phải ghi rõ được sản xuất tại xưởng làng Tây Hà. Thứ hai, ta phải có quyền định giá!"
"Quyền định giá?" Cửu công chúa nhíu mày: "Tiên sinh mời nói kĩ hơn chút."
"Chẳng hạn như thương nhân theo bờ biển khai khác được một thuyền muối, mỗi cân bán một trăm văn tiền, lãi ba mươi văn, ta có thể sai người vận chuyển giao muối ăn đến đúng địa điểm mà bọn họ chỉ định, mỗi cân giá bốn mươi văn!"
Kim Phi nói: "Nếu bọn họ tự ý tăng giá, lập tức chấm dứt hợp tác”
"Yêu cầu này của tiên sinh rất hợp lý, nhóm thương nhân buôn muối này quả thật lãi nhiều hơn trước nhiều, lại còn ít tốn sức hơn, nếu bọn họ không đồng ý, vậy thì khỏi cần hợp tác nữa!"
Cửu công chúa giơ chén trà trong tay lên: "Tiên sinh quả là cao tay, Vũ Dương kính tiên sinh một ly!"
Kim Phi nâng chén, nhẹ nhàng cạn chén với Cửu công chúa.
Y muốn quyền tiêu thụ muối, quả thực không phải vì kiếm tiền.
Ngoại trừ muốn cho dân chúng có muối để ăn, cũng muốn gây dựng chút tên tuổi cho làng Tây Hà.
Người sống ở thế kỷ 21 như y, hiểu rất rõ ràng tầm quan trọng của danh tiếng.