“Xuất phát!”
Sau khi Kim Phi ra lệnh, các nhân viên hộ tống bắt đầu lên thuyền.
“Tiểu Bắc đâu rồi?”
Kim Phi nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy bóng dáng của Đường Tiểu Bắc đâu, lập tức quay qua hỏi Nguyên Thái Vi.
“Phu nhân Tiểu Bắc nói rằng cô ấy không được khỏe nên không đến tiễn ngài.”
Nguyên Thái Vi trả lời bằng vẻ mặt kỳ lạ.
Vừa rồi y có đến gặp Đường Tiểu Bắc, cô ấy vui vẻ thoải mái, không giống như đang không khỏe tí nào.
Chỉ là cô ấy đang bĩu môi, làm ra bộ dáng phụ nữ hờn dỗi, rõ ràng là đang làm mình làm mẩy với Kim Phi.
Toàn bộ làng Tây Hà này ai mà không biết Kim Phi luôn cưng chiều Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc chứ?
Đường Tiểu Bắc cũng rất hiểu chuyện, trước đây chưa từng có chuyện giận dõi làm nững như thế này bao giờ.
Nguyên Thái Vi vô cùng tò mò chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng với tư cách là thuộc hạ nên cũng không thể hỏi dò thẳng mặt lãnh đạo mấy chuyện hóng hớt được, do đó chỉ có thể đè nén sự tò mò ở trong lòng, đợi đến khi Kim Phi đi rồi sẽ tìm người đi hỏi thử.
“Được rồi, vậy cô hãy chuyển lời với Tiểu Bắc rằng ta đi đây.
Kim Phi bất lực thở dài, dẫn theo Đại Lưu và Hàn Phong lên thuyền.
Vợ chồng cãi nhau cuối giường làm hòa, sau khi về nhà vào tối hôm qua, tự nhiên Kim Phi và Đường Tiểu Bắc cũng muốn mây mưa an ủi nhau một phen.
Sau khi mây mưa với nhau xong, hai người lại nói đến chuyện đi ra biển lần này.
Đường Tiểu Bắc vẫn khuyên Kim Phi không nên đi, thấy không thuyết phục được, lập tức lùi lại một bước, yêu cầu bản thân mình cũng phải được đi cùng.
Chuyến đi biển lần này cực kỳ nguy hiểm, tất nhiên là Kim Phi không muốn Đường Tiểu Bắc đi theo cùng mạo hiểm, lập tức từ chối không chút do dự.
Đường Tiểu Bắc không tin vào ma quỷ, nên đã cố gắng hết sức sử dụng những kỹ năng đã học được lúc ở trong nhà chứa ra dùng hết một lần, cuối cùng thì cái tốt Kim Phi đều nhận hết, nhưng cuối cùng vẫn không cho cô ấy cùng đi biển.
Việc này đã khiến cho Tiểu Bắc nổi giận, mới sáng sớm đã không thấy tăm hơi đâu.
Lúc này đoàn thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng, Kim Phi không thể vì dỗ dành Đường Tiểu Bắc mà trì hoãn chuyến đi được nên chỉ có thể dặn dò Nguyên Thái Vi chuyển lời giùm.
Nguyên Thái Vi dõi theo đoàn thuyền đang rời đi, sau đó bắt đầu đi tìm Đường Tiểu Bắc.
Kết quả là nhân viên trong sân nói với Nguyên Thái Vi rằng Đường Tiểu Bắc đã đi rồi, chỉ để lại một bức thư cho Nguyên Thái Vi.
Nguyên Thái Vi mở lá thư ra, đôi mắt từ từ trợn tròn, rồi nở một nụ cười gượng gạo.
Đường Tiểu Bắc nói ở trong thư rằng cô ấy lén lên thuyền để đi cùng Kim Phi đến biển, mọi chuyện ở Giang Nam này sẽ tạm thời giao lại cho Nguyên Thái Vi xử lý.
Thật ra thì lúc này, hẳn là Nguyên Thái Vi phải lập tức cử người thông báo tin tức cho Kim Phi, nhưng ở cuối bức thư, Đường Tiểu Bắc đã cảnh cáo Nguyên Thái Vi rất rõ ràng là không được cử người báo tin cho Kim Phi.
“Hai người các người làm mình làm mẩy, khiến ta khó xử quá..."
Nguyên Thái Vi lẩm bẩm cất lá thư đi, cuối cùng vẫn quyết định sẽ không đi báo tin.
Bởi vì Kim Phi là đàn ông, nên dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng sẽ không trừng phạt cô ấy quá nặng chỉ vì chuyện lần này được.
Nhưng Đường Tiểu Bắc thì khác. Chọc ai thì chọc chứ đừng chọc phụ nữ.
Đặc biệt là người phụ nữ chỉ một lòng một dạ đi theo chồng.
Nguyên Thái Vi cứ nghĩ rằng chuyện này sẽ cứ thế qua đi, kết quả là vào ngày thứ ba sau khi Kim Phi rời đi, cô ấy đột nhiên nhận được một lá thư bồ câu đưa tới từ Tây Xuyên.
Bức thư được Khánh Mộ Lam gửi đi trước khi Cửu công chúa lên đường, bên trong có nhắc đến thánh chỉ và nói rằng Cửu công chúa sắp phải trở lại kinh thành.
“Tại sao thư của Tây Xuyên bây giờ mới đến?”
Nguyên Thái Vi nhìn ngày tháng năm trên tờ giấy, cau mày hỏi.