Theo lý mà nói thì bồ câu đưa thư chỉ cần mất tầm ba bốn ngày là đã đến, nhưng vì lý do gì phải mất nhiều ngày như thế bọn họ mới nhận được thư chứ?
“Nguyên chưởng quầy, dạo gần đây Tây Xuyên có bão tuyết, chim bồ câu cũng bị bỏng lạnh, có thể bay được đến đây là hay lắm rồi.”
Người nuôi chim bồ câu đau lòng mở cánh chim bồ câu ra.
Không phải chỉ cần nuôi bồ câu là chúng có thể đưa thư được, chúng phải được người nuôi chim bồ câu huấn luyện mới làm được điều đó.
Những người này được gọi là người nuôi bồ câu.
Nuôi chim bồ câu là một việc đòi hỏi rất nhiều sự kiên nhẫn, nếu không phải thực sự thích chim bồ câu thì khó có người nào kiên trì được.
Cứ coi như là gắng gượng kiên trì được thì cũng chưa chắc có thể nuôi được bồ câu đưa thư chất lượng tốt.
Do đó, đa số người nuôi bồ câu đều xem chim bồ câu là bạn bè từ tận sâu trong lòng, thậm chí còn xem chúng là con cái nữa.
Nguyên Thái Vi nhìn theo ngón tay người nuôi chim bồ câu, quả thật là đã nhìn thấy chỗ móng vuốt chim bồ câu bị bỏng lạnh.
Xòe cánh ra thôi cũng đã là một chuyện rất khó khăn rồi. “Chịu khổ rồi!”
Nguyên Thái Vi không thể trách mắng gì người nuôi bồ câu, chỉ có thể an ủi vài câu rồi hỏi: “Khi nào chúng ta mới có thể nuôi được chim bồ câu chủ động tìm ổ nhỉ?”
Hôm nay là ngày thứ ba Kim Phi rời đi, y vẫn đang xuôi dòng.
Cho dù Nguyên Thái Vi có cử con thuyền nhanh nhất cũng khó có thể đuổi kịp được Kim Phi trong một thời gian ngắn được.
Cách nhanh nhất hiện tại là sử dụng bồ câu đưa thư.
Như những gì đã nhắc đến trước đó, bình thường tổ chim bồ câu đưa thư phải luôn được cố định, việc này cho phép Kim Phi gửi thư cho Nguyên Thái Vi nhưng Nguyên Thái Vi lại không thể gửi thư cho Kim Phi được.
Bởi vì lúc Kim Phi lên đường đã mang theo lồng chim bồ câu.
Nếu muốn gửi thư đi, chỉ cần thả chim bồ câu đang ở cứ điểm này ra, nó sẽ tự bay về tổ.
Như vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ đưa tin.
Nhưng Kim Phi vẫn luôn di chuyển, cần phải sử dụng chim bồ câu đặc biệt mới có thể gửi thư cho y được.
Mà trước mắt thương hội Kim Xuyên vẫn chưa có loại bồ câu đưa thư này nữa.
“Nguyên chưởng quầy, ta không có khả năng đó.”
Người nuôi bồ câu lắc đầu nói: “Nếu tìm được một bậc thầy như vậy, xin hãy giới thiệu cho ta làm quen một chút.”
Tiên người nuôi bồ câu đi, Nguyên Thái Vi đi qua đi lại trong phòng một lúc, sau đó chạy ra khỏi phòng.
Chuyện đang xảy ra ở Tây Xuyên thực sự quá nghiêm trọng, cô ấy nhất định phải báo tin cho Kim Phi.
Không có bồ câu đưa thư, dù có cử người ngồi thuyền đuổi theo cũng phải đưa tin tới đó.
Ngay sau đó, một chiếc thuyền hẹp dài ra khỏi bến, giăng buồm và xuôi về hạ lưu.
Kim Phi không biết gì về chuyện lần này cả, y đang vùi đầu trong phòng thí nghiệm tạm thời.
Kiếp trước, rất ít khi Kim Phi đi thuyền, càng chưa từng trải qua thủy chiến, vì vậy y rất thiếu tự tin về hành động lần này.
Do đó, dù chỉ là một đám thủy tặc, Kim Phi cũng cực kỳ nghiêm túc như đang đối mặt với Đan Châu.
Y tin rằng cơ hội sẽ dành cho những ai đã có sự chuẩn bị.
Trong những ngày ở trên thuyền này, Kim Phi chưa từng rảnh rỗi dù chỉ một giây, nếu không phải ngâm mình trong phòng thí nghiệm thì là thảo luận kế hoạch tác chiến cùng đám người Hàn Phong và Hầu tử.
Bận bịu đến tận trưa Kim Phi mới đi ra khoang thuyền.
Không phải vì y đói hay mệt mỏi, mà là do không đủ nguyên liệu cần dùng cho thí nghiệm.
Mà nguyên liệu cần dùng đang ở trên một chiếc thuyền khác ở ngoài xa, Kim Phi chỉ có thể đi thuyền nhỏ đến chiếc thuyền đó lấy nguyên liệu.
Đó là một chiếc thuyền chở hàng, chở những nguyên liệu cần dùng mà Kim Phi đã chuẩn bị để đến biển.
Từ nguyên liệu đến thịt muối, trái cây đều có đủ.
Quản sự ở trên thuyền nhìn thấy Kim Phi lên thuyền, hơi lo lắng hỏi: “Kim tiên sinh, sao ngài lại đến đây vậy?”
“Ta cần một ít vải chống cháy nên đến đây lấy một ít”
Kim Phi không để ý sự kỳ lạ của quản sự, đi thẳng về phía kho hàng.
Quản sự há miệng muống cản Kim Phi lại, nhưng không †ìm được lý do để cản trở.