“Tiểu Bắc, tại sao muội lại ở đây?” Kim Phi sửng sốt.
Đồng thời cũng hiểu tại sao vừa rồi quản sự lại nói chuyện lớn tiếng như vậy.
Có lẽ là đang báo tin cho Đường Tiểu Bắc đây. “Tướng... Tướng quân...”
Một chân Đường Tiểu bắc đã bước ra ngoài cửa sổ. Nhưng thấy Kim Phi vào phòng, đành cười mỉa thu về.
Đồng thời còn giấu túi lưới đựng cây mía, quả mít ra phía sau.
Đại Khang không có kho lạnh, trái cây có thể giữ tới mùa đông rất ít.
Cây mía và vỏ quýt đều dày, trước khi rời đi Kim Phi dã cho người chuẩn bị một ít.
“Tướng quân, sao chàng lại tới đây?”
Đường Tiểu Bắc thấy không chạy thoát được, đành mỉm cười tiến lên.
“Muội đừng quan tâm ta tới làm gì, muội nói với ta trước, tại sao muội ở đây?”
“Ta tới lấy quả quýt!” Đường Tiểu Bắc lấy một quả quýt trong túi lưới ra, lấy lòng đưa cho Kim Phi: “Tướng công, chàng nếm thử, sọt quýt này ăn ngon lắm!”
Kim Phi không nhận, duỗõi tay kéo lỗ tai Đường Tiểu Bắc: “Ta hỏi cái này à?”
“Tướng công, đau! Ta sai rồi, mau buông tay!” Đường Tiểu Bắc lập tức kêu đau.
Quản sự hiểu chuyện lùi ra ngoài, thuận tay đóng cả cửa khoang lại.
“Diễn! Diễn nữa cho ta!”
Tay Kim Phi dùng thêm chút lực: “Còn làm bậy nữa, ta sẽ dùng sức thật đấy!”
“Nói thì nói!”
Đường Tiểu Bắc tát rớt tay Kim Phi: “Chàng không cho ta đi ra biển, ta chỉ đành lén đi lên thuyền!”
“Sau đó tới ra biển rồi, ta sẽ không có biện pháp đưa muội về, đúng không?”
Kim Phi lập tức hiểu tính toán của Đường Tiểu Bắc. “Không hổ là tướng công của ta, đúng là thông minh”
Đường Tiểu Bắc lại lấy lòng lột vỏ quả quýt ra, đưa đến miệng Kim Phi.
Thấy Kim Phi không để ý tới cô ấy nữa, cô ấy nhét luôn vào miệng Kim Phi: “Được rồi, chàng ăn quýt của ta, coi như bỏ qua cho ta rồi!"
“Quỷ nha đầu nhà muội!”
Kim Phi bất đắc dĩ tát một cái lên đầu Đường Tiểu Bắc.
Nếu là thuyền buôn bình thường, cho dù xuôi theo dòng, cũng không đi quá nhanh.
Nhưng Kim Phi muốn nhanh chóng chạy đến ra biển nghĩ cách cứu nhân viên hộ tống bị bắt, vì vậy dọc đường đi đều lên đường với tốc độ nhanh nhất.
Hơn nữa bây giờ là mùa đông, gần đây luôn là gió Tây Bắc, tốc độ đội thuyền rất nhanh.
Ba ngày còn đi xa hơn bảy ngày bình thường. Lúc này không thể đưa Đường Tiểu Bắc quay về được nữa.
Đã bị phát hiện nên Đường Tiểu Bắc cũng quang minh chính đại dọn vào khoang thuyền của Kim Phi.
Đợi trong doanh trại mấy tháng, Kim Phi cũng nhớ Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc lâu rồi.
Bây giờ Đường Tiểu Bắc đã tới, đúng lúc làm dịu nỗi khổ nhớ nhung của y.
Có người đẹp làm bạn, hành trình cũng không còn gian nan như thế nữa.
Mười ngày sau, đội thuyền đi vào vùng biển không bờ mênh mông rộng lớn.