“Ta hiểu.” Hàn phong gật đầu, chạy ra tìm người.
Năm nay bão táp gió lớn không ngừng, cuộc sống của ngư dân cũng không quá tốt, nhiều người bận rộn cả năm, mà tiền kiếm được còn không đủ đóng thuế.
Dù biết tới gân đảo Giải Kiềm có khả năng bỏ mạng, nhưng khi biết Hàn Phong bằng lòng cho mỗi người ba lượng bạc, ngư dân hưởng ứng lệnh triệu tập vẫn tiến đến nối liền không dứt.
Hàn Phong chọn năm người chèo thuyền nhanh nhất trong đó, mua thêm một con thuyền cao tốc, nửa đêm hôm sau lặng lẽ ra biển.
Vốn tưởng lần này ra ngoài sẽ không tránh được cảnh truy đuổi cùng thủy tặc trên biển, kết quả khiến Hàn Phong bất ngờ là, tính cảnh giác của nhóm thủy tặc cực kì kém.
Bọn họ cứ chạy thẳng tới gần đảo Giải Kiềm, nhưng không gặp bất kì ngăn trở gì.
Tới nơi, sắc trời đã sáng, nhưng thủy tặc canh gác thấy bọn họ chỉ điều khiển thuyền nhỏ của ngư dân, nên hoàn toàn không để ý tới, mặc cho đám người Hàn Phong chuyển động xung quanh đó.
Cả thuyền người cứ nghênh ngang dạo qua đảo Giải Kiềm một vòng, sau đó lại nghênh ngang rời đi.
“Họ sẽ không giở trò chứ?”
Kim Phong nghe Hàn Phong báo cáo, ý nghĩ đầu tiên là có dối lừa.
“Không loại trừ khả năng này." Hàn Phong gật đầu.
“Tiên sinh, Lão Hàn, ta thấy các người nghĩ nhiều rồi, một đám thủy tặc thôi, có thể lừa gạt gì chứ?”
Đại Tráng nói: “Thật ra thủy tặc cũng như thổ phỉ, ta quá hiểu bọn chúng, đều là một đám lười, ăn no không muốn động đậy, ở đâu ra lắm mưu kế như vậy?”
“Đại Tráng, ngươi phải nhớ kĩ, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết lực, ở trên chiến trường thì vĩnh viễn không thể coi thường bất kì đối thủ nào.”
Kim Phi nói: “Ví như lần này, có lẽ ngươi nói đúng, có thể là †a và Lão Hàn nghĩ nhiều, cũng có khả năng chúng ta đã bận rộn vô ích một phen.
Nhưng nhỡ chúng ta đoán đúng thì sao? Chúng ta lái thuyền chạy đến đảo Giải Kiềm, lại trúng mai phục của địch, đến lúc đó muốn hối hận cũng không có cơ hội!”
“Ta hiểu rồi!" Đại Tráng mang vẻ suy tư, khẽ gật đầu.
Kim Phi đang chuẩn bị nói tiếp, Đại Lưu đã vén rèm đi vào.
“Tiên sinh, Thái Vi cô nương phái người tới, nói bên Tây Xuyên có tình huống khẩn cấp.”
“Tình huống khẩn cấp?” Kim Phi nhíu mày: “Đưa người vào đi!”
Nhân viên hộ tống truyền tin chờ sẵn ở cửa, được Đại Lưu cho phép, lập tức vào lều trại.
Cả người có vẻ vô cùng chật vật.
Bọn họ chỉ đi sau Kim Phi ba ngày, còn lái thuyền cao tốc, vốn tưởng sẽ nhanh chóng đuổi theo Kim Phi được, kết quả trên đường lại gặp thủy tặc rất nhiều lần.
Đường Tiểu Bắc ở Giang Nam thu mua lương thực, chủ yếu là vùng đồng bằng, không đi quá xa hạ du Trường Giang.
Bởi vì nếu đi quá xa, chỉ phí khi vận chuyển lương về sẽ tăng lên rất nhiều.
Cho nên dù tiêu cục Trấn Viễn đã nổi tiếng ở trung du và thượng du Trường Giang, nhưng sức uy hiếp ở hạ du thì không đủ lắm.
Thủy tặc không dám động vào đội tàu của Kim Phi, nhưng dám đánh cướp thuyền cao tốc của đám nhân viên hộ tống truyền tin.
Cứ như vậy, tốc độ của nhóm nhân viên hộ tống truyền tin giảm mạnh, mãi tới hôm nay mới đưa tin đến.
“Tây Xuyên làm sao?” Kim Phi hỏi.
“Thái Vi cô nương chỉ nói Tây Xuyên có tình huống khẩn cấp, để ta dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo tiên sinh, nhưng cụ thể là chuyện gì, ta cũng không biết.”
Nhân viên hộ tống móc một phong thư trong lồng ngực ra, hai tay nâng lên trước mặt Kim Phi: “Tiên sinh, đây là thư Thái Vi cô nương gửi cho ngài.”
Kim Phi nhận thư, kiểm tra xi ở miệng bì thư một lần, xác nhận không có vấn đề, bấy giờ mới mở ra.
Trong thư, Nguyên Thái Vi nói lại chuyện xảy ra bên Tây Xuyên một lượt, rồi cất cả thư do bồ câu mang theo vào phong thư.
“Mẹ kiếp, muốn người ta đói chết mà, tên hoàng đế chó chết kia còn gây ra chuyện xấu gì nữa chứ?”
Kim Phi đập phong thư xuống bàn, tức tới mức ngực phập phồng kịch liệt.
Sỉ nhục hoàng đế trước mặt mọi người là tội chết.
Hàn Phong đưa mắt ra hiệu cho Đại Lưu, Đại Lưu nhanh chóng dẫn thân vệ bao quanh lều trại kín mít.
Những người khác trong lều trại cũng vội vàng cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy Kim Phi chửi mẹ nó.
Kim Phi ý thức được mình lỡ lời, hít sâu mấy cái, ép mình bình tĩnh lại.