Khi nghe tin Đường Tiểu Bắc bị tấn công, phản ứng đầu tiên của Kim Phi là biết có người chống đối thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn.
Còn nguyên nhân gì, y cũng đoán được.
Dù sao thì thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn phát triển quá nhanh trong nửa năm nay nên đắc tội không ít người.
Sau này biết được nhân viên hộ tống bị bắt ở biển, Kim Phi cho rằng mục tiêu của đối phương là giết chết y.
Cho nên, trên đường đi, tuy Kim Phi vội vã nhưng lúc nào cũng phái người đi trước dò đường, sợ giẫm phải vết xe đỗ như Đường Tiểu Bắc.
Kết quả suốt đoạn đường đều bình an, ngay cả thủy tặc thấy đội thuyền hộ tống vũ trang cũng tránh ra xa.
Đến bờ biển, Kim Phi lo lắng bọn thủy tặc tấn công trên biển, bất lợi với mình, bước đầu tiên khi lên đất liên là đóng trại và đưa thuyền lớn tới bến sông của quan để tránh nguy hiểm.
Phát hiện thủy tặc phòng bị lỏng lẻo, Kim Phi tưởng rằng có bẫy.
Bây giờ y hiểu ra, từ đầu đến cuối, mục tiêu của đối phương không phải Đường Tiểu Bắc cũng không phải muốn đồn y vào chỗ chết.
Mà là muốn dụ y đi thật xa, càng xa càng tốt.
Từ biển đến Thục Xuyên là mấy ngàn dặm. Bây giờ là mùa đông, cả ngày đều là gió mùa tây bắc, dọc theo dòng chảy rất là nhanh, nếu muốn quay về thì khó.
Gió thổi ngược lại ngược dòng chảy, chỉ có thể dựa vào người kéo thuyền.
Dù Kim Phi có ba người kéo thuyền kết hợp với sức quay bánh xe của thuyền, thì cũng chưa chắc về được trong vòng hai ba tháng.
"Tướng công, ta nghe nói Thái Vị phái người đưa tin gấp tới, có phải Giang Nam lại xảy ra chuyện không?”
Đường Tiểu Bắc vén rèm lên, vội hỏi.
Kim Phi để cô ấy đi Giang Nam chủ trì đại cục, kết quả cô ấy lén giao việc cho Nguyên Thái Vi xử lý, bản thân thì đi tới biển.
Dù nói thế nào, làm như vậy hơi ương bướng, nếu Giang Nam xảy ra chuyện, cô ấy cũng có trách nhiệm.
"Không phải Giang Nam là Tây Xuyên". Kim Phi đưa thư cho Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc nhanh chóng xem một lần, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy hơi nghỉ ngờ.
Yên tâm là chuyện ở Giang Nam đều tốt, nghi ngờ là nội dung trong thư, cô ấy nghĩ mãi mà không hiểu.
"Luồng không khí lạnh của Tây Xuyên đã tới, cân Cửu công chúa chủ trì đại cục, tại sao bệ hạ lại hạ chỉ truyền cô ấy hồi cung?"
Đường Tiểu Bắc hiếu kỳ hỏi. "Còn vì cái gì nữa? Không phải đã nghe lời gièm pha ư?"
Kim Phi tức giận nói: "Luồng khí lạnh thổi tới, chính là lúc những lão gia quyền quý kia bán lương thực với giá cao, nếu Cửu công chúa ở Tây Xuyên giúp cứu nạn thiên tai, bọn họ làm sao có thể tham ô lương thực cứu trợ thiên tai? Làm sao có thể ăn trên xương máu người khác? Làm sao có thể lấy việc cứu trợ mà làm lợi bản thân?"
"Cái này ... Cái này... Thật là vô lý?"
Đường Tiểu Bắc kinh hãi nói lắp: "Làm như vậy, không biết có bao nhiêu người đói chết, lạnh chết, sao bọn họ có thể làm như vậy?"
"Bọn chúng có khi nào lo cho sự sống còn của bá tánh đâu, dù gì chết đói, chết lạnh cũng không phải bọn chúng, chúng chỉ lo bản thân kiếm tiền là được".
Kim Phi cười nhạt, thê lương nói: "Cũng thật là làm khó bọn chúng, còn hao tổn tâm sức đưa ta đến biển này."
"Tướng công, Khánh đại nhân vẫn còn ở Tây Xuyên, nói không chừng sự việc không tệ như huynh nghĩ." Đường Tiểu Bắc an ủi.
"Bọn cẩu quan này ngay cả công chúa cũng bị đưa đi, chúng sẽ bỏ qua cho Khánh Hâm Nghiêu ư?"