“Hồng thiếu gia, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Người dẫn đường mỉm cười, lên tiếng chào hỏi Hồng Đào Bình
Lúc trước triều đình có mua mấy chiếc thuyền
chiến của nhà họ Hồng, người dẫn đường thường xuyên qua lại để kiểm tra tiến độ.
Đôi bên không tính là quen biết nhưng ít nhất cũng nhận ra nhau.
“Thủy quân các ngươi đặt mua thuyền chiến, nhà họ Hồng bọn ta đã giao hàng từ lâu rồi, sao ngươi còn tới đây tìm ta?”
Giọng điệu Hồng Đào Bình có vẻ hơi tức giận.
Của cải nhà họ Hồng hầu hết đều bị cướp biển cướp sạch, vì để trả nợ, Hồng Đào Bình phải bán hết nhà đất.
Hiện tại chỉ có thế ở nhờ chỗ người làm cũ trong nhà.
Mặc dù vậy, vẫn còn có mấy món nợ không thế trả.
Những người này tìm đến anh ta đòi nợ, Hồng Đào. Bình cũng chỉ đành chịu bó tay.
Nhưng thuyền chiến mà thủy quân đặt đã giao. hàng từ lâu, hơn nữa chính quận trưởng là người bỏ tiền ra, cho dù là hàng chưa giao đến thì cũng không đến lượt thủy quân đến tìm gặp.
“Hồng thiếu gia đừng hiếu lầm, là Kim tiên sinh muốn mời thiếu gia đóng thuyền.” Người dẫn đường vội vàng giải thích. “Kim tiên sinh?”
Hồng Đào Bình theo bản năng nhìn về phía Kim Phi đang được nhân viên hộ tống bảo vệ xung quanh với vẻ mặt nghỉ ngờ.
Nhà họ Hồng cũng từng là một gia tộc quyền thế nổi tiếng ở địa phương, cũng tính là có quen biết những gia tộc quyền thế ở xung quanh.
Nhưng Hồng Đào Bình chưa từng gặp Kim Phi.
Người dẫn đường thấy vậy thì vội vàng giới thiệu: “Đây là Kim tiên sinh đến từ Tây Xuyên, Hồng thiếu gia chưa từng nghe về trận chiến ở Thanh Thuỷ Cốc và trận chiến ở thành Tây Xuyên sao?”
Nghe xong Hồng Đào Bình càng thấy khó hiểu.
Tin tức ở Đại Khang lạc hậu, Hồng Đào Bình chỉ là một gã đóng thuyền, quả thật là chưa nghe nói đến. chiến sự ở Tây Bắc.
“Hồng thiếu gia, châu Thuỷ Ngọc chắc hắn ngài phải nghe đến rồi chứ?” Người dẫn đường lại hỏi.
Hồng Đào Bình cuối cùng cũng gật đầu.
Các xưởng sản xuất muối đa số đều tập trung ở biển, các thương nhân buôn muối muốn đến biển phải đi qua Giang Nam.
Hồng Đào Bình đã nghe đến châu Thuỷ Ngọc từ mấy tên chủ nợ.
“Châu Thuỷ Ngọc là của thương hội Kim Xuyên, mà thương hội Kim Xuyên lại là của Kim tiên sinh.” Người dẫn đường nói
“Thương hội Kim Xuyên là của ngài sao?”
Hồng Đào Bình nhìn về phía Kim Phi với đầy vẻ khiếp sợ.
Thời gian trước Cửu công chúa phát ra tin tức cho. các thương nhân buôn muối là có thể nhập hàng ở xưởng sản xuất muối làng Tây Hà, làm nổi lên một cơn sóng lớn giữa các thương nhân buôn muối trung gian.
Xưởng sản xuất muối làng Tây Hà trở thành đề tài nóng bỏng trong hội thương nhân buôn muối.
Bàn luận về xưởng sản xuất muối làng Tây Hà thì không thể không nhắc đến thương hội Kim Xuyên đứng phía sau.
Nhưng dù có bị đánh chết thì Hồng Đào Bình cũng không ngờ, người khiến cho hội thương nhân buôn muối vô cùng cảnh giáo lại là người trẻ tuổi đang đứng trước mặt này.
Thật sự Kim Phi quá trẻ, nhìn còn trẻ hơn so với anh ta.
Nếu không phải là người dẫn đường giới thiệu trước, Hồng Đào Bình sẽ cho rằng đây là một kẻ lừa. đảo.
“Hồng thiếu gia, ta gạt ngài làm gì, thương hội Kim Xuyên chính là của Kim tiên sinh!”
Người dẫn đường chỉ vào Đường Tiểu Bắc nói: “Vị này là Tiểu Bắc phu nhân, là đại chưởng quỹ của thương hội Kim Xuyên.”
“Xin chào Hồng công tử!”
Đường Tiểu Bão thi lễ.
“Xin chào phu nhân, xin chào Kim tiên sinh!”
Hồng Đào Bình dù gì cũng được giáo dục trong một gia tộc lớn, anh ta kìm nén lại sự khiếp sợ trong lòng, khom người đáp lễ với Đường Tiểu Bắc.