Quan trọng là, nhà họ Hồng bây giờ đã xuống dốo, nợ nần chất đống, ngay cả chỗ đặt chân cũng chẳng còn, những gia tộc qua lại ngày xưa tránh còn không kịp, giờ chẳng có gì đáng giá đế người ta phải phí sức đi lừa gạt
“Tiên sinh thật sự đến tìm ta đế đóng thuyền sao?” Hồng Đào Bình nhìn về phía Kim Phi.
“Đương nhiên rồi” Kim Phi gật đầu: “Trịnh tướng quân của thuỷ quân nói tài đóng thuyền của công tử không thể thua kém lệnh tôn, khi biết ta muốn tìm người đóng thuyền anh ta đã đề cử công tử đầu tiên.”
“Bến thuyền nhà ta đã bị huỷ rồi..” Hồng Đào Bình nói với vẻ mặt khổ sở.
“Nếu như công tử đồng ý giúp ta đóng thuyền, ta có thể xây lại một bến thuyền khác." Kim Phi nói
Ở Đại Khang không có các công cụ thiết yếu, việc đóng thuyền ở các xưởng đóng thuyền, về cơ bản các: bộ phận đều do các công nhân tự vận chuyển và lắp ráp.
Không chỉ cần một lượng lớn công nhân mà tốc độ đóng thuyền cũng rất chậm.
Xưởng đóng thuyền như vậy, quả thật Kim Phi cũng thấy chướng mắt.
Nếu như muốn xây lại bến thuyền, chắc chắn phải xây lại một xưởng đóng thuyền khác.
“Xây lại một xưởng đóng thuyền khác, sẽ tốn không ít tiền.” Hồng Đào Bình lên tiếng nhắc nhở.
“Về chuyện tiền nong công tử không cần phải lo lắng” Kim Phi nói: “Ta chỉ muốn hỏi công tử, có băng lòng giúp ta đóng thuyền hay không thôi?”
“Được tiên sinh nâng đỡ, ta vô cùng cảm kích, chỉ là...
Đồng Đào Bình do dự một lát, nói: “Thật không dám giấu gì, Hồng Đào Bình ta ban đầu nhận không ít tiền cọc của các thương nhân, đồng ý đóng thuyền cho họ, nhưng sau khi cướp biển đến, xưởng thuyền không còn, nhà cũng bị cướp đi... Ta sợ liên luy đến tiên sinh”
“Sao thế, chẳng lẽ ngươi giúp ta đóng được thuyền tốt, bọn chúng còn dám đến cướp sao?”
Kim Phi cau mày hỏi
“Chuyện này, cũng khó mà nói được.” Hồng Đào. Bình nói: “Chỗ dựa sau lưng bọn chúng rất ghê gớm...
Kim Phi nghe vậy, chân mày càng nhíu chặt.
Trước khi đến y lo lắng nhất là Hồng Đào Bình có. đồng ý giúp y đóng thuyền hay không, cộng với khả năng đóng thuyền của Hồng Đào Bình, có phải lợi hại như Trình Trì Viễn nói hay không.
Bây giờ nghĩ lại, tình hình nhà họ Hồng còn phức tạp hơn nhiều so với mình tưởng tượng.
Điều Hồng Đào Bình lo lảng không phải là vô lý. Những phú thương lớn, sau lưng nhất định có người đứng sau.
Đây gọi là rồng lớn cũng không ép được rn độc, Kim Phi chưa dám kiêu ngạo đến thế, nghĩ rằng mình có thể xưng vương xưng bá ở Đại Khang.
Y có thể được chào đón ở Xuyên Thục là bởi vì Xuyên Thục là địa bàn của nhà họ Khánh, y với nhà họ Khánh có mối quan hệ thân thiết.
Ở Đông Hải này, một chút nền móng y cũng không. có, người ta muốn gây khó dễ với y, y cũng không có cách nào.
Nếu Kim Phi một mực sống ở đây thì ngược lại cũng không sợ.
Nhưng y không thể sống mãi ở chỗ này.
Có thể giải quyết được cục diện rối rằm này của nhà họ Hồng hay không cũng là vấn đê.
Ông già nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, nghe thấy Hồng Đào Bình nói như vậy thì sốt sắng đến mức vỗ đùi.
Ông ta có thể nhìn ra, Kim Phi không phải là người bình thường, nếu Hồng Đào Bình ôm cái bắp đùi này, nói không chừng nhà họ Hồng có thể chuyển mình
Ai ngờ Hồng Đào Bình lại thành thật như vậy, nói ra hết mọi chuyện
Đây chẳng phải là đẩy người †a ra sao?
Nghĩ vậy, ông già xoay người chạy vào trong phòng, lấy ra một cái mô hình đóng thuyền của Hồng Đào Bình.
“Vị tiên sinh này, thiếu gia nhà ta thật sự đóng thuyền rất lợi hại, lão gia khi còn sống cũng tự thấy không bằng.”
Ông già mang mô hình đóng thuyền đến trước. mặt Kim Phi: “Tiên sinh ngài nhìn xem, đây chính là do thiếu gia nhà ta làm.”
Kim Phi cúi đầu nhìn mô hình đóng thuyền, mát khẽ híp lại. Mô hình mà Hồng Đào Bình chế tạo khác với thuyền chở hàng đang lưu hành ở Đại Khang, ngược lại nhìn bề ngoài hơi giống tàu chiến Galleon.
Cái này khiến cho Kim Phi hơi hứng thú, hỏi: “Ta có thể xem một chút không?”
“Tiên sinh chê cười rồi.” Hồng Đào Bình gật đầu, hơi xấu hố.
Biếu cảm này làm cho Kim Phi hơi buồn cười.
Thật thà, nhút nhát, không giỏi giao tiếp... đúng là trai kỹ thuật điển hình.
Kim Phi nhận lấy mô hình thuyền, xem cẩn thận.
Nhưng bây giờ trời cũng đã tối, căn bản không nhìn rõ.
“Bên ngoài trời lạnh, đêm cũng đã xuống rồi, mời các vị vào nhà xem.”
Ông già chạy về, lấy cái đèn đầu bình thường tiếc không dám dùng ra, châm đèn.
“Đại Lưu, bảo Đại Tráng sắp xếp cho các huynh đệ hạ trại”
Kim Phi quay đầu dặn dò một tiếng, cầm theo mô. hình thuyền đi vào phòng.