Vừa nhìn thấy mô hình con thuyền, Kim Phi đoán chắc. Hồng Đào Bình đã từng nhìn thấy thuyền lớn.
Câu trả lời của Hồng Đào Bình đã chứng minh suy đoán của y là đúng.
Nhận ra mô hình con thuyền đã được lắp ráp xong, y hỏi: “Ta có thể tháo ra xem chút không?”
“Để ta tháo cho.”
Hồng Đào Bình sợ Kim Phi tháo hư, nhanh chóng đưa tay lấy lại mô hình con thuyền.
“Khụ khụ!”
Trần Lão Ngũ lo hành động của Hồng Đào Bình làm mất lòng Kim Phi, vội ho khan nhắc nhở.
Nhưng dường như Hồng Đào Bình không nghe thấy, tiếp tục đưa tay ra.
“Tiên sinh đừng ngạc nhiên, công tử nhà ta đã bận rộn hơn hai tháng mới hoàn thành chiếc thuyền nhỏ này..”
Vẻ mặt Trần Lão Ngũ lúng túng giải thích giúp Hồng Đào. Bình.
“Không sao, thật ra ta cũng không biết tháo như thế nào.” Kim Phi cười, xua tay.
Đầu làm công việc kỹ thuật nên y biết Hồng Đào Bình đang lo lắng.
Kiếp trước, có một kỳ nghỉ hè, y nhận công việc làm thêm là chế tạo mô hình biệt thự.
Làm hơn nửa tháng thì cuối cùng cũng xong, đúng lúc đứa con nghịch ngợm của chú họ đến nhà y chơi, nghĩ rằng y làm đồ chơi nên la ầm ï đòi chơi chung với y.
Đương nhiên Kim Phi không đồng ý. Vì chuyện này mà cãi nhau vô cùng không vui với gia đình chú họ, ngay cả ba mẹ y cũng cảm thấy y chuyện bé xé ra to.
Kim Phi rất bực bội, nhưng không biết giải thích thế nào.
Hồng Đào Bình cẩn thận tháo mô hình ra, đồng thời giải thích: “Chỗ này là khoang thuyền, chỗ này là kho để hàng hóa, chỗ này là...”
“Chờ một chút, nếu như thêm một cái cầu thang ở chỗ này có phải từ trên xuống dưới sẽ thuận lợi hơn nhiều không, hơn nữa còn có thể tạo được tác dụng ổn định.”
Kim Phi cắt ngang lời giải thích của Hồng Đào Bình, chỉ vào trong mô hình nói.
“Thêm một cầu thang...
Hồng Đào Bình nhìn vào vị trí ngón tay của Kim Phi, suy nghĩ cẩn thận.
Một lát sau gật đầu nói: “Có lý... Tiên sinh cũng hiểu về đóng thuyền sao?”
“Nhà ta mấy đời đều là thợ rèn nên cũng biết sơ về thủ công” Kim Phi cười nói.
“Tiên sinh nói vậy là quá khiêm tốn rồi” Người dẫn đường nghe vậy thì cười nói: “Hồng công tử không biết đấy thôi, Kim tiên sinh là chuyên gia về vũ khí, ngài ấy làm được cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá. Ở biên cương Tây Bắc và Tây Xuyên đánh cho quân Đảng Hạng và quân Thổ Phiên tan tác.
Nếu không nhờ ngài ấy, năm nay Đại Khang của chúng ta cũng không được thái bình!”
“Hả?” Hồng Đào Bình nghe vậy, ngạc nhiên nhìn về phía Kim Phi.
Đây là lần thứ hai anh ta nghe người dẫn đường nói tới chiến tranh.
Trong mắt anh ta, Kim Phi rất nhã nhặn, nhìn như thư sinh, thực sự không có cách nào liên hệ y với chiến trường và vũ khí.
Kim Phi biết để đối phó với người làm kỹ thuật như Hồng Đào Bình thì cách tốt nhất là có được sự thừa nhận về kiến thức của anh ta.
Nghĩ tới đây, y lấy từ trong tay áo ra một bản vẽ, đưa cho Hồng Đào Bình: “Đây là bản vẽ ta vẽ lúc rảnh rỗi, mời Hồng công tử chỉ bảo.”
Mặc dù Trịnh Trì Viễn hết sức đề cử, nhưng Kim Phi không thể tùy tiện tin tưởng như vậy.
Đây coi như là bài kiểm tra y chuẩn bị cho Hồng Đào Bình.
Hồng Đào Bình nhận lấy bản vẽ, lúc đầu không xem trọng lắm, nhưng vẻ mặt dần dần càng ngày càng nghiêm túc.
Bản vẽ của Kim Phi cố hết sức dựa theo quy tắc vẽ của Đại Khang, Hồng Đào Bình theo cha đóng tàu từ nhỏ nên tùy
tiện xem một chút đã hiểu.