Điều này khiến cho Chu Trần Thị đang tràn đầy nhiệt huyết lại buồn bực không thôi.
Nhưng biết quân Trấn Viễn vẫn ở dốc Đại Mãng, bà ấy cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng hôm nay có tin tức từ bên ngoài truyền đến, nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn dẫn theo dân chúng rời khỏi dốc Đại Mãng, ngược đường trở về Kim Xuyên.
Lúc này Chu Trần Thị hoàn toàn hoảng sợ.
"Linh Lung, bây giờ ngay cả quân Trấn Viễn cũng rời đi rồi, con nói xem tiên sinh có phải là đã từ bỏ việc kinh doanh ở thành Tây Xuyên rồi không?"
"Mẹ, hôm nay con đã nói với mẹ tám trăm lần rồi, thành Tây Xuyên là thủ phủ của Xuyên Thục, tiên sinh đã đầu tư rất nhiều công sức vào đây, không chỉ xây dựng một chỉ nhánh lớn của thương hội mà còn xây dựng chỉ nhánh tiền trang đầu tiên ở thành Tây Xuyên, y không thể từ bỏ nơi này được đâu."
Chu Linh Lung đặt cuốn sổ của mình xuống và bất lực giải thích.
"Nhưng lúc tiên sinh đi cũng không nói cho chúng ta biết, lúc quân Trấn Viễn đi cũng không nói nói, có phải là tiên sinh đã quên chúng ta rồi không?"
Chu Trần Thị lại bắt đầu lo lắng về điều này.
"Mẹ, mẹ thực sự là nghĩ quá nhiều rồi, tiên sinh đã mất nhiều công sức để đưa mẹ từ Giang Nam trở về rồi, lại còn giao cho mẹ đi điều tra thị trường, tiên sinh sẽ không quên mẹ đâu"
Chu Linh Lung khoác vai mẹ mình nói: "Con đã hỏi Nguyễn chưởng quầy rồi, tiên sinh rời khỏi Tây Xuyên là vì Giang Nam đã xảy ra chuyện cực kỳ gấp gáp, vội vàng rời đi, không kịp từ biệt mẹ, không phải là quên mẹ, mà là thực sự không có thời gian."
Nhìn mẹ lo lắng như vậy, không biết vẫn còn tưởng rằng mẹ đang đợi người yêu đó."
"Nếu còn dám nói nhảm, xem mẹ có xé miệng con không!"
Chu Trần Thị đánh yêu Chu Linh Lung một cái: "Mẹ luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy."
"Mẹ, mẹ có phải là đã phát hiện ra gì rồi không?”
Chu Linh Lung nghe vậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Cô ấy hiểu rõ mẹ mình, làm việc trong quán rượu nửa đời người, Chu Trần Thị không chỉ có con mắt tinh tường trong việc nhìn người mà còn có khứu giác rất nhạy bén.
Nói chuyện chưa bao giờ không có mục đích.
"Mẹ không phát hiện ra điều gì cả, mẹ chỉ cảm thấy tình hình gần đây có gì đó không ổn."
Chu Trần Thị lắc đầu: "Mẹ chỉ cảm thấy có người đang nhằm vào tiên sinh, lên kế hoạch giăng một tấm lưới lớn, sau đó thu hút tiên sinh từng bước chui vào trong lưới."
"Một tấm lưới lớn?" Chu Linh Lung nhỏ giọng lặp lại lời nói của mẹ mình, trong lòng hiện lên vô số ý nghĩ.
Gần đây suy nghĩ của cô ấy đều tập trung vào tiền trang, ít để ý đến thế giới bên ngoài.
Bị Chu Trần Thị nói như vậy, Chu Linh Lung cũng mơ hồ nhận ra có điều gì đó khác thường.
Đáng tiếc cô ấy không có tình báo cơ bản, ngay cả Kim Phi đi Giang Nam làm gì cũng không biết, càng không biết về cuộc chiến bên ngoài kho lương thực thành Tây Xuyên, mặc dù rất thông minh, nhưng cũng không thể phán đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt thôi.
"Mẹ, bây giờ con đi tìm Nguyễn chưởng quầy, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Chu Linh Lung thu dọn sổ sách kế toán trên bàn lại và đi ra ngoài tìm Nguyễn Đồng Khiết.
Trong phủ Châu Mục, đại thái giám tạm thay mặt Châu Mục và mấy người trung niên đang thảo luận về quân Trấn Viễn.
"Hừ, coi như quân Trấn Viễn chạy nhanh, nếu tiếp tục ở lại dốc Đại Mãng, ta sẽ chuẩn bị tìm lý do đối phó với chúng."
Một gã đàn ông mập mạp bụng phệ khịt mũi lạnh lùng.
"Từ đại nhân, Kim Phi là một tên điên, nếu không cần thiết, chúng ta vẫn không nên động vào quân Trấn Viễn."
Một lão già vừa nói vừa vuốt râu.
"Chu đại nhân nói lời này sai rồi, Kim Phi nhất định sẽ trả thù, mặc dù chúng ta không động đến quân Trấn Viễn, nhưng động vào kho lương thực của thương hội Kim Xuyên, sau khi Kim Phi trở về e răng sẽ không buông tha đâu."