Hôn thư của Đại Khang chính là một tờ giấy mỏng, nhưng vẫn chất thành mấy chồng.
Sau khi xác nhận không bỏ sót ai, nha dịch và bà mối vui mừng cầm tiền thưởng rời đi.
“Trời ạ, cuối cùng cũng xong! Nhà người ta một lần nạp thiếp cũng chỉ hai đến ba người, phu nhân của chúng ta quá lợi hại, cưới cho tiên sinh hơn mười nghìn thiếp!”
Tổ trưởng của đội Chung Minh cười nói: “Từ xưa tới nay, tiên sinh nhà chúng ta chắc chăn là người đầu tiên trong lịch sử nạp thiếp nhiều vậy!”
“Phu nhân cũng không còn cách nào khác, nếu không huyện lệnh sẽ phong tỏa tất cả xưởng của chúng ta.”
Một thành viên của tổ vừa dọn hôn thư vừa nói: “Bây giờ gần như bách tính của cả huyện đều dựa vào xưởng của tiên sinh để kiếm sống, xưởng bị phong tỏa mọi người sống kiểu gì được?”
“Năm nay vốn dĩ đã gặp thiên tai, nếu không phải tiên sinh nhân từ, toàn bộ Kim Xuyên không biết sẽ chết bao nhiêu người, thật sự không biết tên cẩu quan Thái Lưu Dương này nghĩ như thế nào mà vào lúc này lại làm khó tiên sinh.”
Một người khác cũng mắng. “Ta đoán Thái Lưu Dương cũng bị người khác ép buộc, nếu không hắn là người mới tới đây, chắc chăn không dám trêu chọc tiên sinh.”
Tiểu đội trưởng nói: "Không biết người đứng sau Thái Lưu Dương là ail”
“Cho dù là ai, sau khi tiên sinh trở về nhất định sẽ cho hẳn một bài học.”
“Tuy tiên sinh có tước vị, lại không có chức quan, Thái Lưu Dương sau lưng vừa có người giật dây, đối phó hắn chỉ sợ không dễ dàng” Tiểu đội trưởng gật đầu.
“Ta thấy rất dễ dàng! Tiên sinh có nhà xưởng, những người làm quan kia, ai mà không có người đứng sau chứ? Bọn họ có thể làm khó tiên sinh, tiên sinh cũng có thể làm khó bọn họ”
Tổ viên tức giận bất bình nói: “Đợi tiên sinh trở về, cũng dùng chiêu này đối phó bọn họ có được không?”
“Tiểu Lưu, ngươi còn quá trẻ tuổi!”
Tổ trưởng nói: “Thực ra thuê người làm việc cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần tiên sinh chịu thông đồng với bọn họ, bọn họ không những không làm khó tiên sinh mà tiên sinh còn có thể kiếm một khoản tiền.
Chỉ là tiên sinh hiền lành, thương bách tính, không muốn dựa vào thiên tai để làm giàu.
Khoảng thời gian trước ta trở về thôn họp, nghe nói tiên sinh muốn cứu trợ thiên tai đã cản trở con đường làm giàu của nhiều người có quyền lực.
Chuyện lần này, rõ ràng là những kẻ có quyền sau lưng Thái Lưu Dương chỉ thị hẳn cố tình làm khó tiên sinh, cảnh cáo tiên sinh.
Thái Lưu Dương có thể phong tỏa xưởng của chúng ta bởi vì hắn là huyện lệnh, tiên sinh lại không có chức quan, muốn dùng chiêu này đối phó bọn họ chỉ có thể đi báo quan.
Nhưng từ xưa đến nay, người làm quan sẽ che dấu cho. nhau, ngươi có tin tiên sinh báo quan thì sẽ không có ai xử lý không?”
“Tổ trưởng ngài nói như vậy chẳng phải là chúng ta chỉ có thể nhận thua ư?”
Người trong tổ tức giận bất bình nói.
“Chưa chắc, chúng ta không nghĩ ra cách không có nghĩa tiên sinh cũng không nghĩ ra. Ví dụ lần này, ai có thể ngờ phu nhân sẽ có một chiêu như vậy?”
Tổ trưởng nói: “Hơn nữa tiên sinh không phải chiến đấu một mình, còn có Khánh Hầu gia và Cửu công chúa, thật sự đánh nhau thì người cuối cùng tổn thất chưa chắc là tiên sinh”.
Mấy người nói chuyện, sắp xếp lại hôn thư và khế ước bán thân, sáng sớm ngày hôm sau sai người đưa đến núi Thiết Quán, đỉnh Song Đà, làng Tây Hà...
Thái Lưu Dương vẫn đang đợi thư hồi báo của gã thân tín, kết quả gã thân tín lại bị khiêng về.
Gã thân tín dù sao cũng lớn tuổi, một đêm sốt cao không ngừng, buổi sáng tỉnh lại đã bắt đầu mơ hồ.
Bọn nha dịch sợ gã chết ở nhà trọ, không biết báo cáo như thế nào nên nhanh chóng tìm chưởng quầy tháo ra một cánh cửa và khiêng gã về.
Thái Lưu Dương tức giận đến mức giậm chân, lại không có cách nào, chỉ có thể phái người một lần nữa đi đến làng Tây Hà.
Lúc này hôn thư và khế ước bán thân đã phát đến trong tay mỗi công nhân, ngược lại Tiểu Ngọc không phái người đến gây rối nữa.
Người của Thái Lưu Dương thuận lợi đến làng Tây Hà.
Hôm sau người đó quay về báo cáo tin tức liên quan đến tiểu thiếp và gia nô. Thái Lưu Dương lập tức biết trong nha huyện có nội gián, lại không có cách làm gì được.
Gã thân tín duy nhất của hẳn ở Kim Xuyên bây giờ đã bị bệnh, ngay cả một thuộc hạ có thể dùng cũng không có.