“Thái Lưu Dương cũng quá bất tài, Kim Phi không có ở Kim Xuyên, đường đường huyện lệnh mà ngay cả một thôn cũng không quản nổi”.
Người đầu tiên măng chửi vẫn là Từ mập.
“Thật ra chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Thái Lưu Dương được.”
Lão già râu dê bất đắc dĩ nói: “Suy cho cùng Kim Xuyên là thái ấp của Khánh Hoài, lại là hang ổ của Kim Phi, thời gian Thái Lưu Dương đến Kim Xuyên còn quá ngắn, e rằng ngay cả nha huyện còn chưa kiểm soát được, làm việc tất nhiên cũng lực bất tòng tâm”
Thật ra lão già râu dê rất bất mãn với hành động của Thái Lưu Dương, nhưng gia tộc sau lưng chống đỡ cho Thái Lưu Dương cũng là người chống đỡ cho ông ta.
Không so sánh thì sẽ không đau thương.
Trước đây đám quyền quý đều cảm thấy Tạ Hỉ Quang bất tài, bây giờ có Thái Lưu Dương làm nền, lại thấy Tạ Hỉ Quang rất có năng lực.
Người nhà họ Tạ tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, lập tức bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.
“Nói vòng đi vòng lại cũng là Thái Lưu Dương vô dụng, nếu tam ca của ta đi cùng ông ta, chỉ quản lý một huyện ư? Nói không chừng đã đuổi được tiêu cục của Kim Phi ra khỏi Quảng Nguyên rồi?”
“Chuyện đã đến nước này, bây giờ nói những lời này có tác dụng gì, mấy người nhanh chóng nghĩ cách đi!”
Thái giám ngồi đầu vỗ bàn nói: “Tin tức ta nhận được, năm nhánh quân Trấn Viễn đột nhiên đổi hướng, bất cứ lúc nào. cũng có thể ra tay một lần nữa, mấy người cãi nhau vài ngày nữa, lương thực bị cướp đừng trách ta không nhắc nhở!”
Sau lần đầu tiên quân Trấn Viễn ra tay tiêu diệt thổ phỉ, đám quyền quý lập tức ra lệnh cho thổ phỉ trên tuyến đường tiến quân của quân Trấn Viễn mang theo lương thực chuyển đi chỗ khác.
Thời gian gấp gáp, không có khả năng tìm được kho lương. thực tạm thời, chỉ có thể bắt mỗi tên thổ phỉ mang theo nhiều hơn một chút.
Có xe thì dùng xe kéo, không có xe chỉ có thể vác trên vai.
Sợ nếu xếp thành một đống thì sẽ bị quân Trấn viễn bao. vây và tiêu diệt như cũ, các thủ lĩnh đã ra lệnh cho bọn thổ phỉ chia thành tốp nhỏ mang theo lương thực phân tán chạy vào trong núi trốn quân Trấn Viễn.
Nhưng kinh nghiệm tiêu diệt thổ phỉ của Trương Lương quả thực quá phong phú, sớm đã đoán được bọn chúng sẽ làm như vậy.
Sau khi hành quân hai ngày, họ bất thình lình chuyển hướng, sau đó dùng hết tốc độ lên đường, tập kích bất ngờ sào huyệt của một số nhóm thổ phỉ không năm trên tuyến đường trở về.
Những nhóm thổ phỉ này bị đánh trở tay không kịp, bị quân Trấn Viễn diệt trừ tận gốc.
Đám quyền quý vừa tức giận mắng Trương Lương, vừa ra lệnh cho bọn thổ phỉ bỏ chạy lúc trước mang lương thực quay
về hang ổ cũ.
Gần đây giá lương thực ở toàn Xuyên Thục đều tăng vọt, bọn chúng lo lắng thổ phỉ sẽ mang lương thực chạy trốn.
Việc bọn chúng lo lắng đã xảy ra.
Có không ít thổ phỉ sau khi đưa lương thực rời đi đã không còn quay lại nữa.
Nhóm thổ phỉ ít nhất cũng mất gần một phần lương thực, còn nhóm thổ phỉ nhiều nhất tổn thất đến hơn ba phần.
Sau khi đám quyền quý biết tin lại tức giận đến mức giậm chân.
Nhưng điều càng làm bọn chúng tức giận hơn là Trương Lương vậy mà quay lại đánh bất ngờ.