“Tối hôm qua nhận được tin của tiên sinh, sáng sớm hôm nay chúng ta đã đến, đã chuẩn bị xong rồi.”
“Dẫn chúng ta đến đó đi.”
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên hộ tống, nhóm người tiến vào sơn cốc.
Trong sơn cốc, một nhóm nhân viên hộ tống đang ngồi dưới đất nói chuyện phiếm.
'Thấy Kim Phi đến bọn họ vội vàng đứng lên hành lễ. “Không cần khách sáo, nhanh làm việc đi!”
Kim Phi nói với người dẫn đầu tên Lão Ưng.
“Được ạI”
Lão Ưng đáp lời rồi chỉ huy các nhân viên hộ tống khởi động khinh khí cầu.
Khánh Mộ Lam tiến tới sờ vào vải của khinh khí cầu, không biết nó là thứ gì, chỉ có thể quay lại hỏi Kim Phi.
“Tiên sinh, cái túi vải lớn này là gì?” "Chờ một chút cô sẽ biết."
Kim Phi cười nhìn về phía Nguy Đại Đồng: “Đại nhân ngài có mắc chứng sợ độ cao không?”
“Chứng sợ độ cao?”
“Khi ngài đứng ở trên cao có thấy sợ không?” Kim Phi đổi sang cách hỏi khác.
“Vậy thì không, nhà ta ở bên cạnh vách núi, ngày bé ta thường trèo lên vách núi” Nguy Đại Đồng cười hỏi: “Sao tiên sinh lại hỏi vậy?”
“Bởi vì lát nữa sẽ đến một nơi tương đối cao”
“Tiên sinh muốn leo núi sao?” Nguy Đại Đồng nhìn xung quanh: “Nếu như ngài muốn leo núi thì không nên tới chỗ này, nơi này không thích hợp để leo núi.”
Kim Phi cười khẽ, không nói gì nữa, quay đầu nhìn về phía Lão Ưng.
Lão Ưng đã chuẩn bị sẵn những thứ khác, lúc bọn họ đang nói chuyện thì khinh khí cầu đã phồng lên.
Sau đó từ từ bay lên khỏi mặt đất.
“Cái túi... Cái túi này lớn quá!”
Khánh Mộ Lam ngửa đầu nhìn khinh khí cầu, kích động khua tay múa chân: “Tiên sinh ngài định dùng thứ này để đựng lương thực sao? Nó có thể bay cao hơn không?”
Khinh khí cầu thực sự rất lớn, nó như một ngọn núi nhỏ bay trên không trung, khi quan sát ở khoảng cách gần kích thích thị giác cực kì mạnh.
Giống như một ngọn núi nhỏ bất kì lúc nào cũng có thể đập xuống đầu mình.
Đây là lần đầu tiên Nguy Đại Đồng thấy khinh khí cầu cũng. kích động không kém.
Ngay cả Bắc Thiên Tâm luôn giữ bộ mặt lạnh lùng lúc này cũng không tự chủ được mở to hai mắt nhìn.
“Dùng túi vải lớn như vậy để đựng lương thực, ý tưởng của cô quả là độc đáo.”
Kim Phi thấy Lão Ưng đã chuẩn bị xong giỏ treo thì bảo. Nguy Đại Đồng tới.
Mặc dù Khánh Mộ Lam không biết Kim Phi chui vào cái giỏ treo lớn như vậy làm gì nhưng vẫn vội vàng đi theo.
Bắc Thiên Tâm do dự một chút cuối cùng cũng đi vào. “Tiên sinh, mọi người nhớ nắm chắc đấy!”
Lão Ưng cũng đi vào, nhắc nhở Kim Phi rồi ra lệnh cho nhân viên hộ tống tháo dây.
Không còn sợi dây giữ khinh khí cầu chậm rãi bay lên không.
“Tiên sinh ngài đúng là biết chọn ngày, hôm nay không có sương mù, cũng không có gió, rất thích hợp để dùng khinh khí cầu”
Lão Ưng vừa tán gẫu với Kim Phi vừa đổ dầu vào bếp lò.
Bùng!
Một muỗng dầu được đổ vào, ngọn lửa lập tức bốc lên, khiến Khánh Mộ Lam sợ hết hồn.
Tốc độ bay lên của khinh khí cầu bắt đầu tăng lên. “Ta đang bay, chúng ta đang bay!”
Khánh Mộ Lam bám vào giỏ treo, kích động mặt mày hớn hở.
Mặt Nguy Đại Đồng cũng tràn ngập sự ngạc nhiên. Chỉ có sắc mặt Bắc Thiên Tâm vẫn lạnh như băng.
Nhưng bàn tay đang nằm chặt lấy giỏ treo đã bán đứng cô
Bởi vì dùng quá nhiều sức, hai khớp bàn tay đã trảng bệnh.