“Mộ Lam tiểu thư yên tâm đi, vải của khinh khí cầu là do tiên sinh đặc biệt sai người làm, rất chắc chắn, dùng dao cũng khó chém rách được.”
Lão Ưng cười nói: “Cho dù có rách, khinh khí cầu cũng không rơi ngay lập tức mà sẽ từ từ hạ xuống.”
y ta có thể bay cao đến đâu?” Khánh Mộ Lam hỏi. “Ta thử một lần rồi, cao nhất là hơn ba trăm trượng!”
Lão Ưng nói: “Không phải không bay cao hơn được, mà khi đó bọn ta buộc tất cả dây thừng lại cũng chỉ ba trăm trượng, sau đó bọn ta tìm được nhiều dây thừng hơn nhưng tiên sinh lại không cho bọn ta thử nữa”
Vì để an toàn, trong thời gian huấn luyện và bay thử, dưới khinh khí cầu buộc một sợi dây an toàn để tránh bị gió lớn cuốn đi.
Lần thí nghiệm đó, Lão Ưng dùng hết dây thừng dự trữ rồi.
“Không phải không cho ngươi thử, mà là ngươi chưa nắm rõ cách sử dụng khinh khí cầu, bay cao quá không an toàn”
Kim Phi nói: “Cơm phải ăn từng miếng, chân phải bước đi từng bước. Nếu ngươi nhất định muốn thử, sau này có thể thử bay năm trăm trượng.”
“Vâng!” Lão Ưng vội vàng gật đầu.
“Độ cao khác nhau, tốc độ gió cũng khác nhau, dưới mặt đất không có gió, không có nghĩa trên trời cũng vậy.”
Kim Phi nhắc nhở: “Đợi ngươi thích ứng với năm trăm trượng rồi hãy tìm ta thương lượng độ cao cao hơn, tuyệt đối không được tự ý quyết định, nếu bị ta phát hiện thì cả đời ngươi đừng hòng sờ vào khinh khí cầu, hiểu chưa?”
Nhìn chung, tính an toàn của khinh khí cầu khá cao, nhưng vẫn sẽ có sự cố.
Hơn nữa gió cũng phân tầng, có lúc dưới mặt đất không một chút gió, nhưng nói không chừng trên trời cao ngàn mét gió đang gào rú.
Kim Phi thực sự không hy vọng có một ngày nhìn thấy Lão. Ưng rơi từ trên trời xuống.
Hơn nữa bay quá cao, oxy cũng càng ngày càng loãng, cần phải trang bị thêm bình dưỡng khí.
Dựa vào điều kiện hiện tại của Kim Phi, tách oxy ra là cả một vấn đề, càng không phải nghĩ đến bình oxy nữa.
Hơn nữa phải có thể bay tới năm trăm trượng, đã đủ thỏa mãn nhu cầu của y rồi, không cần phải để Lão Ưng đi mạo. hiểm.
“Đã hiểu!”
Lão Ưng cũng biết răng Kim Phi đang nghĩ cho mình nên. cũng không ngoan cố nữa.
Lần này Kim Phi có thể dễ dàng để anh ta bay một trăm trượng là đã đủ để anh ta thỏa mãn rồi.
Anh ta cúi đầu đạp máy quạt gió mấy cái, ngọn lửa càng lúc càng cao, tốc độ bay của khinh khí cầu cũng càng lúc càng nhanh.
“Ba trăm trượng? Cao đến đâu?” Khánh Mộ Lam vẫn còn đang nghĩ chuyện ban nãy.
“Cao hơn ngọn núi này một chút.”
Kim Phi chỉ tay vào núi Ngọc Lũy bên cạnh. “Cao hơn ngọn núi này hả?”
Khánh Mộ Lam trợn tròn mắt.
Bắc Thiên Tâm đứng bên cạnh cô ấy càng căng thẳng hơn.
Cây mây dùng để bện giỏ khinh khí cầu cũng bị biến dạng. “Chúng ta phải bay cao bay xa để quan sát địa hình xung quanh, nếu không thể cao hơn ngọn núi này thì còn xem cái gì nữa?”
Nói tới đây, Kim Phi nhìn Lão Ưng: “Phải rồi, lần này chuẩn bị đủ dây thừng không?”
“Yên tâm đi, tiên sinh, lần này ta kéo bốn xe dây thừng đến đủ đến một ngàn trượng đó!”
Lão Ưng nghe vậy, mắt hiện lên tia sáng: “Tiên sinh, cần dùng bao nhiêu trượng? Nhân lúc bây giờ còn chưa bay cao, ta hét xuống bên dưới một tiếng.”