“Yêu cầu của ta ư?” Kim Phi vô thức nhìn về phía Cửu công chúa. Thật ra y rất hài lòng với trạng thái hiện tại của mình.
Thương hội giao cho Đường Tiểu Bắc, tiền trang giao cho Chu Linh Lung, tiêu cục, quân Trấn Viễn giao cho Trương Lương, xưởng chế luyện giao cho Mãn Thương, xưởng dệt giao cho Đường Đông Đồng, quân y giao cho Ngụy Vô Nhai và Chu Cẩm.
Còn y cứ vung tay làm ông chủ, lại chẳng thiếu bạc, kiều thê mỹ thiếp đều có, không có việc gì làm thì phát minh là được, dù Hoàng đế cho y một chức quan thì Kim Phi cũng sẽ không đồng ý.
Điều duy nhất làm Kim Phi cảm thấy khó xử là chuyện của y và Cửu công chúa.
Dựa theo quy củ, y muốn cưới Cửu công chúa thì bắt buộc. phải bỏ vợ.
Đây chuyện Kim Phi không thể chấp nhận.
Cho nên Hoàng đế hỏi yêu cầu của y, suy nghĩ đầu tiên của Kim chính là chuyện này.
Kim Phi đang định mở miệng, lại thấy Cửu công chúa lắc đầu với y, sau đó cô ấy lén nhìn y, tỏ vẻ sẽ tự xử lý chuyện này.
Kim Phi hiểu ý Cửu công chúa, tuy rằng không biết cô ấy chuẩn bị xử lý như thế nào, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm với Cửu công chúa, y quyết định trước mät sẽ không đề cập tới việc này.
Thấy Trần Cát vẫn đang nhìn mình, y bèn mở miệng nói: “Ruộng tốt ngàn mảnh, cũng chỉ ăn một ngày ba bữa cơm, nhà cao cửa rộng ngàn gian, cũng chỉ ngủ giường ba thước. Bản thân ta không có đòi hỏi gì, chỉ mong Đại Khang quốc thái dân an, người dân an cư lạc nghiệp.”
“Trước kia đọc thơ từ của ngươi, ta cảm thấy ngươi không giống người phàm, hôm nay nghe được lời này, quả nhiên cao. thượng!”
Trần Cát nghe Kim Phi nói như vậy, cảm động rơm rớm nước mắt, quay ra nói với văn võ bá quan: “Các ngươi mà có được một nửa giác ngộ như Kim Phi thì Đại Khang sao đến nỗi này?”
“Ông cũng có phải loại tốt lành gì đâu...”
Kim Phi chửi thầm một câu, nhưng trên mặt lại vẫn giữ nguyên nụ cười: “Bệ hạ quá khen.”
Cửu công chúa tán dương nhìn Kim Phi, rồi bước lên một bước, nói: “Phụ hoàng, tiên sinh cao thượng, không cầu danh lợi, nhưng lần này đầu tiên là cứu giá, lại chỉ huy nhân viên hộ tống đại phá Đông Man, mỗi một chuyện đều là công lao to lớn, phụ hoàng ät phải thưởng.”
“Trẫm đương nhiên biết đạo lý có công được thưởng, nhưng mà y có cần thứ gì đâu!” Trần Cát bất đắc dĩ nói.
“Tiên sinh không cần, phụ hoàng có thể khen thưởng những người bên cạnh y, ví như các nhân viên hộ tống tác chiến vừa rồi, và cả vợ của tiên sinh nữa” Cửu công chúa nói.
“Vợ của y?” Trần Cát không khỏi sửng sốt.
Khen thưởng nhân viên hộ tống thì ông ta có thể hiểu được, nhưng vì sao lại phải khen thưởng vợ của Kim Phi?
Tối hôm qua ông ta còn thương lượng với Khánh phi, chuẩn bị sẽ tìm Kim Phi nói chuyện, bảo y bỏ vợ cưới Cửu công chúa nữa kìa.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Trần Cát thoáng nhíu mày.
Không ai hiểu con gái hơn cha, ông ta cũng có thể đoán ra dụng ý của Cửu công chúa.
Quả nhiên, Cửu công chúa nói tiếp: “Vợ của tiên sinh là Quan Hạ Nhi hiền hậu thục đức, văn võ song toàn, không chỉ lo liệu chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp, khi tiên sinh không ở Kim Xuyên, thổ phỉ quấy nhiễu Kim Xuyên, Hạ Nhi tỷ tỷ đã chủ động mặc giáp ra trận, chống lại thổ phi, quả thật là hình mẫu phụ nữ của Đại Khang ta, xin phụ hoàng nhận Hạ Nhi tỷ tỷ làm con nuôi!”
“Chiến sự chưa dứt, việc này để đó bàn sau.”
Trần Cát trừng mắt nhìn Cửu công chúa một cái, nói có lệ.