Văn võ bá quan đều tròn mắt nhìn nhau, mới đầu mọi người đều không hiểu gì, nhưng thấy Cửu công chúa mắt đi mày lại với Kim Phi thì đều lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Bon chen được trên triều đều là kẻ lõi đời, lúc này nếu không nhận thấy giữa Kim Phi và Cửu công chúa có vấn đề thì mới là lạ.
Danh tiếng của Kim Phi đã rất vang vọng ở kinh thành, gần như tất cả triều thân đều biết y đã thành hôn, có một thê một thiếp.
Chuyện của y và Đường Tiểu Bắc được lưu truyền rộng rãi ở kinh thành, được vô số nữ tử thanh lâu tôn sùng làm giai thoại.
Nếu Kim Phi muốn cưới Cửu công chúa, bät buộc phải bỏ Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc.
Hiện giờ Cửu công chúa chủ động yêu cầu Hoàng đế nhận vợ Kim Phi làm con nuôi, nói rõ là muốn gả cho Kim Phi, cũng không muốn khiến Kim Phi khó xử khi phải bỏ vợ.
Dù sao cũng là con nuôi của Hoàng đế, cũng là công chúa cả mà.
“Đúng là tấm gương cho chúng ta!” Có không ít quyền quý nhìn Kim Phi với ánh mắt sùng bái. Có không ít hoàng thất và quyền quý liên hôn với nhau, đám chị em của Trần Cát phần lớn đều gả vào các nhà quyền QUÝ.
Nói cách khác, trong các văn võ bá quan ở đây, có không ít phò mã.
Nói ra thì làm phò mã rất oai phong, nhưng ở thời đại phong kiến, đám phú thương đều thê thiếp thành đàn thế mà bọn họ lại chỉ có một cô vợ, ấm ức trong lòng chỉ tự mình biết.
Cũng may đa phần các công chúa đều hiểu rõ, mắt nhắm mắt mở với chuyện chồng mình nuôi nữ nhi bên ngoài. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, muốn mang về nhà thì không có cửa.
Đương nhiên, cũng có số ít công chúa có tính cách quái đản, không chấp nhận được loại chuyện như vậy.
Phò mã của các cô ấy đều rất tội nghiệp, nói không chừng một ngày nào đó đi tìm nữ nhi bên ngoài thì phát hiện người ta ra đi chân lạnh toát rồi.
Công chúa chủ động xin làm thiếp, từ ngày Đại Khang lập quốc tới nay, tuyệt đối là lần đầu tiên.
Hơn nữa lại là vị công chúa xuất sắc nhất đương triều!
Có thể tưởng tượng được các phò mã có mặt tại đây đã kính nể Kim Phi như thế nào.
Chuyện từ trước tới nay bọn họ tha thiết ước mơ, Kim Phi đã làm được!
Vừa rồi còn đang nói chuyện thu phục mười sáu châu Yến Vân, bầu không khí vốn rất nghiêm túc lập tức trở nên hơi kỳ lạ.
Văn võ bá quan đều đang nhìn lén Trần Cát, chờ đợi ông ta trả lời.
Có không ít người thậm chí còn không giấu được ngọn lửa hóng hớt cháy bừng bừng trong mắt. Lúc này Trần Cát rất muốn mắng chửi người.
Nhưng với công trạng của Kim Phi, Cửu công chúa đã đưa ra yêu cầu hợp tình hợp lý, không hề quá đáng chút nào, ông ta thật sự không nghĩ nổi lý do từ chối.
Huống chỉ Cửu công chúa còn liên tục đưa mắt ra hiệu với ông ta.
Hai ngày này đã bị Cửu công chúa răn dạy liên tục, lúc này Trần Cát bắt gặp ánh mắt của Cửu công chúa là lại thấp thỏm.
Phát hiện ánh mắt Cửu công chúa càng lúc càng sắc bén, đành phải miễn cưỡng gật gật đầu: “Vậy cứ theo lời Vũ Dương nói, chọn ngày trẫm sẽ hạ chỉ, nhận Quan... Quan...”
“Quan Hạ Nhi!” Cửu công chúa nhanh nhảu nhắc nhở.
“Trãm chọn ngày hạ chỉ, nhận Quan Hạ Phi làm con nuôi, lấy đức hiền lương thục đức này làm gương.”
Trần Cát vừa âm thầm mắng Cửu công chúa, vừa nói cho có lệ.
“Tạ bệ hạ!” Việc đã đến nước này, Kim Phi chỉ có thể tạ ơn.
Y ngẩng đầu nhìn Cửu công chúa, trong lòng cảm thấy cô ấy càng bị thua thiệt.
Cửu công chúa quay về phía y mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trần Cát gặp chuyện này xong thì chẳng còn hứng thú gì nữa, thấy Tả Kiêu Vệ đã bắt đầu qua sông, cuộc chiến phương bắc đã định, bèn chuẩn bị dẫn người hồi cung.
Nhưng ông ta mới vừa đứng lên, lại bị Cửu công chúa ngăn cản.
“Phụ hoàng, chờ cấm quân trở về thành rồi người hãng hồi cung.”
Lúc này cấm quân còn ở bờ bắc, phòng bị ở kinh thành đang trống không.