“Sáng sớm Hạ Nhi phái người đưa thư tới bảo ta giao cho em rể càng sớm càng tốt.”
Quan Trụ Tử móc ra một phong thư đưa cho Kim Phi.
“Gấp vậy sao?”
Kim Phi nhíu mày, vội vàng nhận lấy phong thư.
Chỗ này cách bến thuyền Kim Xuyên rất gần, Quan Hạ Nhi phái người đưa thư tới chỗ Quan Trụ Tử rõ ràng là muốn cho
Kim Phi sớm biết nội dung trong thư.
Trong phong thư chỉ có một tờ giấy nhỏ, là tin từ bồ câu đưa thư Trương Lương gửi từ thảo nguyên tới làng Tây Hà.
Nội dung trong tờ giấy rất đơn giản, chỉ mô tả ngắn gọn về trận chiến đấu trước đó, hơn nữa còn báo cáo với Kim Phi rằng anh ta sắp tới thành Du Quan.
Khi thấy quân Bắc Phạt không sử dụng khinh khí cầu và lựu đạn mà đánh một trận chính diện với người Đông Man dưới trời mưa như trút nước, Kim Phi kích động đấm một quyền lên lan can trước mặt.
“Hahaha, đại cuộc đã định!”
“Chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Cửu công chúa mỉm cười, cầm tờ giấy trên tay Kim Phi.
Chỉ sau chốc lát, vẻ mặt cô ấy cũng không giấu được vui mừng.
Dù biết Kim Phi đã chuẩn bị đủ loại phương án dự phòng cho quân Bắc Phạt nhưng cô ấy vẫn vô cùng lo lắng, cảm thấy nhân số của quân Bắc Phạt quá ít.
Nhưng qua trận chiến này, cô ấy đã hoàn toàn yên tâm.
Kim Phi và Cửu công chúa rất vui vẻ, nhưng vẻ mặt Quan Trụ Tử đứng bên cạnh lại tối sầm xuống.
Thấy cử chỉ thân mật của Cửu công chúa và Kim Phi cùng với bụng của Cửu công chúa.
Quan Trụ Tử không có ý kiến gì với việc Kim Phi nạp thiếp, nhưng Kim Phi có con, anh ta không thể không quan tâm.
Trong thời kỳ phong kiến, con trai trưởng có ý nghĩa rất không tầm thường.
Quan Hạ Nhi là chính thê của Kim Phi, nếu sinh được con đầu lòng cho Kim Phi, vậy thì vô cùng tuyệt vời.
Nhưng Quan Hạ Nhi đã gả cho Kim Phi hơn một năm mà bụng dạ vẫn chưa có động tĩnh gì, còn Cửu công chúa tới sau lại có, điều này làm Quan Trụ Tử lo rằng Cửu công chúa sẽ uy hiếp địa vị của Quan Hạ Nhi.
Xưởng muối gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, Quan Trụ Tử vốn còn nhiều lời muốn nói với Kim Phi nhưng lúc này lại không có tâm trạng để nói.
Anh ta ôm quyền với Kim Phi: “Em rể, thư đã đưa tới rồi, ta về trước đây."
“Được, đại ca vất vả rồi!" Kim Phi vỗ bả vai Quan Trụ Tử.
Bây giờ cuộc sống của Quan Trụ Tử tốt hơn trước đây không biết bao nhiêu lần, nhưng gương mặt lại ngăm đen xù xì hơn trước, chứng tỏ gần đây anh ta phải làm không ít việc.
Sự thật cũng đúng là như vậy, từ sau khi Quan Trụ Tử phụ trách mỏ muối đã thay đổi rất nhiều, anh ta quản lý muối khoáng và hai xưởng muối mới mở rất tốt.
Kim Phi cũng rất chân thành công nhân đại cữu ca này.
Nếu là trước đây, Quan Trụ Tử sẽ tỏ ra khách khí, nhưng bây giờ anh ta lại không nói gì, chỉ lắc đầu một cái rồi rời đi.
Từ đầu tới cuối đầu không nói với Cửu công chúa câu nào.
“Vũ Dương, đại ca là người thô tục, không hiểu quy củ lắm, nàng đừng chấp nhặt với huynh ấy.”
Kim Phi sợ Cửu công chúa tức giận, mỉm cười xoa đầu cô ấy.