Ngọn lửa thị phi đang cháy bùng trong mắt Đại Lưu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Thấm Nhi, anh †a không thể làm gì khác ngoài hậm hực rời đi.
“Phu quân, chàng chưa nói chuyện đứa bé với Hạ Nhi tỷ sao?” Cửu công chúa hỏi.
“Vẫn... vẫn chưa nữa” Kim Phi cúi đầu trả lời.
Không ai hiểu rõ Quan Hạ Nhi coi trọng đưa bé đầu tiên thế nào hơn y, sau khi Cửu công chúa mang thai, Kim Phi vô cùng đắn đo không biết có nên nói cho Quan Hạ Nhi hay không.
Y cứ đắn đo mãi cho đến tận bây giờ.
Trước đây, bụng của Cửu công chúa vẫn chưa lộ rõ, rất ít người có thể gặp cô ấy nên không mấy người biết chuyện Cửu công chúa mang thai.
Dù cho có người biết thì cũng không ai dám tùy tiện đồn bậy đồn bạ về Kim Phi và Cửu công chúa.
Cho nên tới bây giờ, Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc vẫn chưa biết chuyện này.
“Chưa nói thì đừng nói... Ta đi đổi y phục rộng hơn một chút.”
Thật ra trong lòng Cửu công chúa cũng không chắc chắn về vấn đề này. Trở lại phòng, cô ấy lập tức bảo Châu Nhi tìm cho mình
một bộ y phục rộng nhất.
Khánh phi ngồi cạnh bàn may quần áo cho đứa trẻ sắp chào đời, thấy Cửu công chúa bước vào, vội vàng bỏ kim chỉ xuống, hỏi: “Người đàn ông vừa rồi tới là ai vậy?”
“Anh ta là người quản lý xưởng muối cho phu quân.” Cửu công chúa trả lời.
“Chuyện ở xưởng muối rất quan trọng, Kim Phi chắc là tin tưởng hăn lắm nhỉ?” Khánh phi hỏi: “Quan hệ của hai người bọn họ thế nào?”
“Người đó là ca ca của Quan Hạ Nhi, tên Quan Trụ Tử, là người thật thà.” Cửu công chúa đáp.
“Ca ca của Quan Hạ Nhị, thảo nào không thèm nể mặt con, xem ra thành kiến với con khá lớn đấy.” Khánh phi gật đầu.
Dù hồi nãy bà ấy không tới boong thuyền, nhưng ngồi trong thương phòng cũng thấy được chuyện đã xảy ra.
Tranh đấu nửa đời ở hậu cung, Khánh phi rất nhạy cảm với loại chuyện này.
Lúc đó, bà ấy đã nhìn thấu rất nhiều chuyện từ ánh mắt và cử chỉ của Quan Trụ Tử.
“Mẫu phi, người sẽ không tìm người trả thù anh ta chứ?” Cửu công chúa quay đầu nói: “Anh ta chỉ là một kẻ thô lỗ, mẫu phi đừng chấp nhặt với anh ta.”
“Con nói bậy gì thế? Chẳng lẽ trong lòng con, ta là người nhỏ mọn vậy sao?”
Khánh phi tức giận vỗ Cửu công chúa một cái: “Ta chỉ cảm thấy oan ức thay con thôi, nếu được phụ hoàng con ban hôn, dù Kim Phi không bỏ vợ thì con cũng là chính thê, kết quả con lại ngu ngốc đi xin danh hiệu quận chúa gì đó cho Quan Hạ Nhị, lấp kín đường của bản thân.”
“Mẫu phi, danh phận thì có tác dụng gì chứ?” Cửu công chúa nói: “Chức vị hoàng hậu không phải cao quý lắm sao, kết quả vẫn bị phụ hoàng vô tình đưa vào lãnh cung đó thôi?
Thật ra con gả cho phu quân, trừ tính cách của y ra, con còn thích không khí ở Kim Xuyên nữa.
Ví dụ như ca ca nhà họ Quan đó, thật ra con rất thích kiểu tính cách bụng dạ thẳng thắn của anh ta, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với những hoàng thân quốc thích trong triều đình.
Trong lòng những người đó rõ ràng chỉ muốn người chết đi, nhưng ngoài mặt thì lại cười tươi hơn hoa, khiến người ta rất chán ghét, không như ca ca nhà họ Quan, cái gì cũng biểu hiện ra mặt.”
“Con nhóc này, ta không thèm nói chuyện với con nữa!” Khánh phi búng trán Cửu công chúa, tiếp tục cầm kim chỉ lên.
Từ xưởng muối tới bến thuyền Kim Xuyên không quá xa, đợi Cửu công chúa thay quần áo đi ra ngoài xong đã có thể nhìn thấy bến thuyền Kim Xuyên.
Đúng như Kim Phi dự đoán, lúc này trên bến thuyền tụ tập rất nhiều người, dẫn đầu chính là Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc.
Không biết tại sao Cửu công chúa đột nhiên căng thẳng, ngay cả Kim Phi xuất hiện sau lưng từ lúc nào cô ấy cũng không hề hay biết, mãi cho tới khi Kim Phi kéo tay mình, cô ấy mới hoàn hồn lại.
“Phu quân, chàng nói xem nếu như Hạ Nhi tỷ không thích ta thì phải làm sao?”
Cửu công chúa quay đầu nhìn Kim Phi, chóp mũi cũng đổ mồ hôi hột.
“Nàng cũng không phải là không biết tính của Hạ Nhị, nàng ấy sẽ không như vậy đâu.”
Kim Phi đưa tay lau mồ hôi trên chóp mũi Cửu công chúa, mỉm cười an ủi cô ấy.
Quen biết Cửu công chúa lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Kim Phi thấy cô ấy căng thẳng.
Trong lòng vừa buồn cười vừa cảm động.
Cửu công chúa căng thẳng như thế chứng tỏ cô ấy thật sự quan tâm y.