Nếu như đám người Đại Lưu có thể thành công lên được thuyền cứu sinh, có lẽ bọn họ đã không chết.
Nhưng lúc này Kim Phi đã điều chỉnh tâm trạng, sau một lúc trầm mặc y lại ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, muốn phán đoán vị trí hiện tại của mình.
Nhưng nhìn thoáng qua, tất cả những gì có thể nhìn thấy. được chỉ là mặt biển mênh mông rộng lớn, đừng nói đến những hòn đảo, ngay cả một con chim biển cũng không nhìn thấy, căn bản không có đầu mối nào để phán đoán được.
Kim Phi nhìn một hồi, không thể làm gì khác chỉ đành bỏ cuộc.
Y mở hộp đồ tạo lửa, lấy từ trong đó ra một chiếc quân đao có kim chỉ nam, đi về hướng tây.
Cũng may lúc này gió đông vừa thổi, sau khi kéo buồm lên, Kim Phi lấy từ trong chiếc ngăn bí ẩn ra một chiếc hộp nhỏ. đựng chăn ga gối đệm.
Trong hộp không chỉ có chăn nệm, mà còn có hơn chục ống thép.
Kim Phi nhét ống thép vào cái lỗ nhỏ đã được chừa sẵn từ trước, sau đó buộc tấm nệm chống thấm vào ống thép, thế là một màn che đơn giản đã được làm xong.
“Tướng công, chàng thật là lợi hại!"
Đường Tiểu Bắc kinh ngạc nói.
Lúc này đang là tháng có nảng độc hại nhất trong năm, vừa nãy cô ấy cảm thấy mình sắp bị cháy nắng luôn rồi.
Chỉ trong vài giờ, Đường Tiểu Bắc đã bị đen sạm khá nhiều.
Khi Kim Phi dựng màn che, đương nhiên không phải là lo Đường Tiểu Bắc bị phơi đen, mà là sợ bọn họ bị say nng và đổ mồ hôi vì quá nóng.
Làm xong tất cả những chuyện này, Kim Phi không còn việc gì để làm, y lấy từ trong khoang thuyền ra dụng cụ câu cá mà Đường Tiểu Bắc đã để trên thuyền, im lặng ngồi ở đuôi thuyền câu cá.
Trên thuyên mặc dù có lương khô, nhưng bọn họ không biết sẽ phải trôi dạt trên biển bao nhiêu lâu, đương nhiên là càng nhiều đồ ăn càng tốt.
Trong khi câu cá, Kim Phi cũng đang hồi tưởng lại trong đầu.
Đường Tiểu Bắc nhận thấy Kim Phi lúc thì cau mày, lúc thì lại thở dài, lo lắng y lại đang tự trách mình nên cầm lấy một bộ cần câu khác, ngồi ở bên cạnh Kim Phi, an ủi nói: "Tướng công, chàng đừng tự trách nữa, lần này chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi....
“Ta không tự trách, là đang xem xét lại." Kim Phi nói: "Trước đây ta quá kiêu ngạo, luôn cảm thấy chỉ cần nắm được vũ khí ưu thế, những thứ khác đều không đáng để nhắc đến.
Ta đã đánh giá thấp đám quyền quý đó.
Bọn họ đều là những con cáo già, mỗi người đều ẩn náu sâu hơn biển, trong lòng dù hận ta và Vũ Dương, bình thường gặp chúng ta vẫn mỉm cười vui vẻ.
Lúc đó ta còn thấy bọn họ thật nực cười, nhưng bây giờ nghĩ lại, người đáng buồn cười lại là ta!
Có một số tên quyền quý có truyền thừa gần ngàn năm, căn cơ của bọn họ thực sự quá sâu xa, sao ta lại coi thường bọn họ chứ?
Nếu cẩn thận hơn thì tai nạn lần này đã có thể hoàn toàn tránh được rồi."
"Tướng công, không sao đâu, đi một ngày đàng học một sàng khôn, chờ khi chúng ta trở về, chàng đừng coi thường bọn họ nữa, hãy đánh một trận cẩn thận, ta không tin bọn họ có thể đánh bại được tiêu cục, đánh lại được quân Trấn Viễn!"
Đường Tiểu Bắc đăng đăng sát khí nói: "Chỉ cần tìm ra kẻ đứng sau lần này là ai, ta nhất định sẽ bảo Vũ Dương tiêu diệt chín đời nhà hẳn, tướng công, đến lúc đó chàng đừng ngăn. cản Vũ Dương!"
"Đây chính là điều ta lo lắng.
" Kim Phi nói: "Đối phương có thể đầu độc tất cả mọi người, rõ ràng là đã mưu tính từ rất lâu rồi, sau hai lần thanh trừng của Vũ Dương, đám quyền quý đều sợ vỡ mật, nếu dám ra tay, chắc chắn đã chuẩn bị một kế hoạch đầy đủ.
Tiểu Bắc, muội có nhớ Lão Tạ đã từng nói gì không?”
"Lúc đó hắn nói rất nhiều, tướng công muốn nhắc đến câu nào?" Đường Tiểu Bắc hỏi.
"Đại Lưu nói sẽ báo thù hắn, Lão Tạ nói sắp không còn làng Tây Hà và tiêu cục Trấn Viễn nữa."
Kim Phi nói: "Sợ răng trong làng sắp xảy ra chuyện rồi!"
"Lần trước sau khi bị thổ phỉ bao vây, Hạ Nhi tỷ tỷ đã xây dựng lại rất nhiều pháo đài, ai có thể đột nhập vào làng chúng ta được?"