Đường Tiểu Bắc cũng hơi lo lắng khi Kim Phi nói vậy.
Bởi vì khi bọn thổ phỉ bao vây làng Tây Hà, có một kẻ phản bội đã đốt cây cầu treo Hắc Phong Lĩnh, ngăn cản lực lượng nhân viên hộ tống của quận thành tiếp viện kịp thời.
Nhưng Đường Tiểu Bắc không tỏ ra lo lắng mà an ủi: "Tướng công, từ sau khi xảy ra sự cố cầu treo, Tiểu Ngọc đã tăng cường giám sát trong làng, bây giờ trong làng binh cường mã tráng, chắc chản sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
"Hy vọng là vậy."
Kim Phi cũng biết bây giờ lo lắng cũng vô ích, cho nên gật đầu không nói thêm gì nữa, thầm cầu nguyện trong lòng gió đông sẽ mạnh hơn, để y có thể tới bờ nhanh hơn.
Có lẽ ông trời nghe được lời cầu nguyện của y, những cánh buồm càng lúc càng căng, tốc độ của chiếc thuyền nhỏ cũng dần dần tăng lên.
Nhưng khoảng thời gian vui vẻ không kéo dài lâu, gió đột ngột đổi hướng.
Từ gió đông từ từ biến thành gió nam, sau đó lại biến thành gió tây nam.
Nếu căng buồm lúc này sẽ khiến con thuyền lùi ngược trở về, Kim Phi không còn cách nào khác ngoài việc thu buồm.
Tuy nhiên, gió ngày càng mạnh, tấm vải chống nước dùng để che năng lúc nấy bị thổi bay phất lên, kéo chiếc thuyền nhỏ về phía đông bắc.
Kim Phi chỉ đành phải cất cả tấm vải che nắng.
Nhưng bản thân con thuyền đã chặn một phần gió, mỏ neo trên tàu không thể chạm tới đáy biển nên chỉ có thể bị gió thổi bay.
Sau khi trôi dạt như thế hơn nửa giờ, những đám mây đen trên đầu càng lúc càng nặng, càng lúc càng thấp, như thể đưa tay ra là có thể chạm vào chúng.
Đùng!.
Với một tiếng sấm rền, mưa lớn trút xuống.
Mưa đều là nước ngọt, suy nghĩ đầu tiên của Kim Phi là dùng bạt để hứng nước mưa và giữ lại để dự phòng.
Nhưng sau đó y phát hiện ra một vấn đề khó xử - không có công cụ đựng nước trên thuyền.
Năm ấm đun nước đó đã chứa nước đun sôi, cũng không thể đổ hết nước trong ấm ra chỉ để hứng nước mưa được?
"Xem ra lần sau nên đưa thêm hai xô sắt."
Kim Phi âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Trên thực tế, đó không phải là một nhiệm vụ khó khăn. Chỉ cần thay thế những chiếc hộp gỗ dùng để đựng đồ bằng những chiếc xô sắt là được.
Chỉ là trước kia Kim Phi chưa từng có kinh nghiệm trôi dạt trên biển, tất cả thiết kế đều xuất phát từ trí tưởng tượng, nên
đã không tính đến chuyện này.
Vì không cần hứng nước mưa, Kim Phi đắp tấm bạt lên đầu để làm ô.
Chỉ có một tấm vải chống thấm, ba người đứng túứm tụm ở giữa thuyền.
Mưa mùa hè đến và đi nhanh.
Cơn mưa lớn biến thành mưa phùn trong vòng chưa đầy hai mươi phút.
Nhưng điều tồi tệ nhất là gió ngày càng mạnh hơn, thổi thuyền về phía đông bắc.
Kim Phi không còn cách nào khác đành phải cam chịu số phận.
Sau khi trôi theo gió hơn một giờ, Kim Phi ngủ thiếp đi. Lúc y tỉnh dậy thì trời đã tối
Phía trên, ánh sao lấp lánh, phản chiếu xuống mặt biển xanh như giấc mơ, soi sáng bầu trời đêm.
Kim Phi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sự bực bội trong lòng cũng được giải tỏa phần nào.
Ở phía bên kia thuyền, Bắc Thiên Tâm và Đường Tiểu Bắc đang ngồi xổm trên mặt đất, đang loay hoay làm gì đó, sinh ra từng đợt khói đen.
Kim Phi thật sự tỉnh dậy vì ngửi thấy mùi khói.
"Tướng công tỉnh rồi à?" Đường Tiểu Bắc nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn sang: "Chàng mau đến xem thử thứ này