"Vâng!" Tể tướng cúi đầu hỏi: "Bệ hạ còn có yêu cầu gì khác không?”
"Còn!" Tấn vương lạnh lùng nói: “Gửi tin cho Đông Man, nói với vua Đông Man rằng nếu bọn họ muốn hợp tác, sau khi chiếm được thành Du Quan nhất định phải là của trãm!
Thứ hai, trãm đã che chở cho tàn quân của quân Đông Man, tiêu hao rất nhiều lương thực và thức ăn gia súc. Sau khi chiến tranh kết thúc, Đông Man phải gửi cho trẫm năm trăm ngàn con ngựa chiến và một trăm ngàn trâu, bò, dê coi như quà cảm ơn!
Thứ ba, trãm nhớ ngày xưa tiên hoàng Đông Man có một người em. Tuy tuổi tác hơi lớn và thô bỉ nhưng trãẫm không ngại. Có thể miễn cưỡng chấp nhận cô ta tới làm thị nữ làm ấm chân cho trãm!
Thứ tư, hãy để vua Đông Man chuẩn bị... một trăm ngàn con trâu bò dê coi như của hồi môn!"
Vua Đông Man đưa ra bốn điều kiện, Tấn vương cũng đưa ra bốn điều kiện.
Mỗi cái đều nhắm vào các điều kiện do vua Đông Man đã đặt ra.
Vua Đông Man muốn cưới mẹ ông ta, ông ta lại yêu cầu cưới cô cô của vua Đông Man để làm chú hắn.
Nếu vua Đông Man muốn thành trì của đất Tấn làm của hồi môn thì Tấn vương lại yêu cầu dê bò làm của hồi môn.
Có thể coi là lấy gậy ông đập lưng ông.
Nghe xong, tể tướng mỉm cười gật đầu: "Lão thần sẽ đi sắp xếp công việc đàm phán."
Trên thực tế, cả tể tướng và Tấn vương đều biết rằng cũng giống như Tấn vương không thể đồng ý với các điều kiện của vua Đông Man, vua Đông Man cũng không thể đồng ý với các điều kiện của Tấn vương.
Cả hai bên đều đưa ra những yêu cầu quá đáng và chơi trò ăn miếng trả miếng mà thôi. Trên thực tế, trong lòng tể tướng biết rất rõ, ai có thể bình
tĩnh vào lúc này sẽ có cơ hội chiến thắng lớn hơn.
Nếu có thể thì ông ta cũng muốn đưa sứ giả Đông Man vào quán trọ để thương lượng thật tốt.
Thật đáng tiếc, bây giờ phi thuyền của Kim Phi cứ liên tục rải tờ rơi xuống biên giới, ông ta căn bản không có thời gian.
Sáng sớm hôm sau, tể tướng phái người truyền tin cho sứ giả Đông Man, bảo hắn tới gặp ông ta.
"Nếu muốn tiếp tục đàm phán thì bảo Trần Vĩnh Trạch đến quán trọ nói chuyện với ta, nếu ông ta không muốn nói thì quên đi!"
Sứ giả Đông Man cũng muốn tiếp tục gây áp lực với Tấn vương, để Tấn vương đến trạm bưu điện gặp hắn.
Nhưng suy nghĩ nhỏ nhen của hắn đã bị tể tướng nhìn thấu rồi, Tấn vương làm sao có thể đi gặp hắn?
Hai bên đều kiêm chế, không ai muốn nhượng bộ.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Sứ thần Đông Man cũng biết về phi thuyền và tờ rơi, biết rằng Tấn vương sẽ không thể cầm cự được lâu nên càng tự tin và chuẩn bị cho những cuộc đàm phán lâu dài.
Nhưng ai biết được, không lâu sau khi người được tể tướng phái đi truyền tin rời đi, một nhóm binh phủ đột nhiên xông vào, nói rằng có một tên trộm đang trốn trong quán trọ, bọn họ muốn phái người lục soát.
Sứ giả Đông Man vốn tưởng rằng đây là do Tấn vương phái tới để quấy nhiễu, nhưng ai ngờ giây tiếp theo, binh phủ đã đánh nhau với người ở tầng một.
Tên trộm này là loại cao thủ có thể đá gãy một cái cây nhỏ chỉ bằng một cú đá và có nhiều hơn một người.
Điều khủng khiếp nhất là trong số binh phủ cũng có cao thủ.
Hai bên đánh nhau ở tầng một, bàn, ghế và ghế dài bay tán loạn.
Quán trọ là một tòa nhà nhỏ hai tầng, trụ chịu lực chỉ to bằng một cái bát dày, chưa đầy nửa phút, tòa nhà nhỏ đã bị nhóm người tàn nhẫn này đánh sập.
May mắn thay, sứ giả Đông Man cũng rất giỏi, đã nhảy xuống trước khi tòa nhà sụp đổ.
Nhìn binh phủ đuổi theo tên trộm rồi chạy càng ngày càng xa, đầu sứ giả Đông Man mơ hồ.
Làm trông thật hơn tí nữa được không?
Từ khi nào một tên trộm dám ở trong quán trọ do quan phủ quản lý?
Sao trong nhóm binh phủ có thể có một cao thủ đập vỡ cây cột chỉ bằng một cú đấm được?
Sứ giả Đông Man biết đây là do Tấn vương và tể tướng buộc hắn phải đi đàm phán, sao hắn có thể sẵn sàng nhượng bộ được?
Hắn cũng không về quán trọ lấy hành lý, mà quay đầu đi thẳng đến một quán trọ tư nhân cách đó không xa.