Sứ giả Đông Man hỏi thăm hết các nhà trọ trong thành, nhưng vẫn không tìm được chỗ ở.
Hắn biết, Tấn vương và Tể tướng đang buộc hắn phải cúi đầu trước, chủ động mở miệng đàm phán.
Sứ giả Đông Man đã toan tính lâu như vậy, bây giờ đã đi đến bước này, sao có thể dễ dàng cúi đầu chứ?
Nhưng trời càng ngày càng tối, mà hắn vẫn chưa tìm được chỗ ở, chẳng lẽ buổi tối phải ngủ ngoài đường sao?
Thân là sứ giả, hắn không chỉ đại diện cho chính mình, mà còn đại diện cho vua Đông Man, thậm chí là cả Đông Man, nhưng bây giờ đến cả chỗ ngủ cũng không có, chuyện gì thế này?
Sứ giả Đông Man biết, nếu hắn chủ động đi tìm Tấn vương, chắc chăn Tấn vương sẽ cho hắn chỗ ở, thậm chí còn sắp xếp cho hắn vài cô nương hầu hạ.
Nhưng nếu như vậy, chẳng phải khí thế của hắn sẽ bị Tấn vương chèn ép sao?
Nghĩ đến đây, trong mắt sứ giả Đông Man hiện lên tia hung hãn, hắn quay người đi về phía nhà trọ trong góc đường.
“Quan khách, ta vừa mới nói với ngươi rồi, tiệm nhỏ đã đầy, không còn phòng cho khách nữa...
Ông chủ nhà trọ khom lưng giải thích.
Nhưng còn chưa nói xong, đã nhìn thấy sứ giả Đông Man rút ra một thanh đao từ trong thắt lưng.
Nhân viên của nhà trọ định ra chào đón, thấy sứ giả rút đao, lập tức quay người bỏ chạy.
Nhưng gã đã đi đến trước mặt sứ giả, vừa mới xoay người, thanh đao đã kề vào cổ gã.
Sứ giả Đông Man khẽ di chuyển thanh đao, máu từ cổ người nhân viên lập tức phun ra ngoài.
Người nhân viên vô thức đưa tay che cổ, nhưng động mạch đã bị cắt, sao mà che được?
Chỉ trong chốc lát, người nhân viên loạng choạng ngã xuống đất, vẻ mặt khó thở.
Sắc mặt chưởng quầy tái mét vì sợ hãi, nhìn sứ giả Đông Man như thấy ma.
Bà chủ nghe thấy tiếng động, từ phía sau đi ra, thấy máu khắp nơi, hoảng sợ mà hét lên, quay người bỏ chạy.
Kết quả là, khi vừa chạy ra cửa, một chiếc ghế dài bay ngang qua tai, đập vào cửa kêu cái rầm.
Bà chủ sợ hãi ngồi phịch xuống đất. “Quan khách, van xin ngài, bỏ qua cho chúng ta đi!”
Chưởng quầy thấy sứ giả Đông Man đang đến gần bà chủ, thì chạy đến, dập đầu với sứ giả Đông Man.
Sứ giả Đông Man giẫm lên đầu chưởng quầy, cười khẩy hỏi: “Bây giờ có phòng không?”
“Có, có!”
Chưởng quầy dập đầu liên tục: “Phòng khách quý trên lầu đều trống, ngài muốn ở đâu cũng được!”
Trên thực tế, nhà trọ của anh ta chỉ có hai người ở, các phòng còn lại đều trống rỗng.
Nhưng nửa giờ trước, quận trưởng cho người đến truyền lệnh, nói trong ba ngày tới không cho phép tiếp đãi bất kỳ ai, ai đến hỏi thì phải nói đã hết phòng.
Ông chủ nhà trọ nào dám làm trái ý quận trưởng chứ?
Thế nên hễ có ai đến hỏi, thì chưởng quầy đều nói không còn phòng trống.
Ai ngờ một câu nói qua loa có lệ như vậy, lại khiến anh ta gặp họa lớn thế?