“Người Đảng Hạng đã lấy được thuốc nổ ư?”
Sắc mặt của Khánh Mộ Lam vừa mới hồi phục lại một lần nữa trở nên khó coi.
Trận chiến này vốn đã ở thế quân địch đông, quân ta ít, nhất định sẽ rất khó khăn, người Đảng Hạng lấy được lựu đạn đã khiến cho Khánh Mộ Lam khó tiếp nhận rồi, bây giờ lại tìm được thuốc nổ, hơn nữa còn có sức mạnh lớn như thết
Trận chiến này còn đánh như thế nào?
"Quái lạ, người của chúng ta đều đã tới rồi, sao người Đảng Hạng lại làm ầm ï đến như vậy?”
Trên mặt Trần Phượng Chí trần đầy vẻ nghi ngờ.
Đầu tiên là một mũi tên lệnh có mức độ cảnh báo cao nhất, sau đó lại là một vụ nổ mạnh, điều này khiến cho anh ra có hơi bối rối.
"Đúng rồi, phía sau cũng không có ai!"
Khánh Mộ Lam cũng phục hồi lại tinh thần, nhận ra được có điều gì đó không ổn, cô ấy suy đoán: "Có khi nào người Đảng Hạng vốn đã trốn ở chỗ đó, muốn dùng thuốc nổ để phục kích chúng ta, kết quả bọn họ không biết dùng, lúc chúng ta đi ngang qua chưa kịp cho nổ, bây giờ mới phát nổ?"
"Tiểu thư nói rất có lý, có khả năng này!" Trần Phượng Chí gật đầu: "Có lẽ là anh em chúng ta đi sau cùng đã phát hiện ra bọn họ và thuốc nổ, cho nên mới thả ra ba mũi tên lệnh!"
Mặc dù có lính trinh sát dò đường ở phía trước, nhưng tốc độ dò đường không thể quá chậm, nếu không sẽ làm liên lụy nghiêm trọng đến tốc độ đi đường của đại quân.
Nếu lính trinh sát của quân địch ngụy trang tỉ mỉ thì việc đánh lừa lính trinh sát của bọn họ cũng không phải là việc gì khó.
Gói thuốc nổ rất mạnh, kích thước cũng lớn, không dùng được trong các trận chiến bình thường, cho nên hầu hết các trụ sở của tiêu cục đều không dự trữ.
Cho dù người Đảng Hạng có thể lấy được thuốc nổ từ bên trong trụ sở của tiêu cục thì số lượng cũng chắc chắn không nhiều lắm.
Số lượng không nhiều lắm nên chắc chắc người Đảng Hạng sẽ không cho binh lính của mình sử dụng quá nhiều để huấn luyện, lính trinh sát của đối phương không biết dùng cũng là điều hợp lý.
"Ngươi ở lại đây quan sát, ta ra phía sau nhìn xeml"
Khánh Mộ Lam dặn dò một tiếng, mang theo A Mai quay đầu ngựa lại đi tìm Tả Phi Phi.
Thật ra Trần Phượng Chí cũng muốn đi, nhưng bây giờ tình huống phía trước không rõ ràng, với tư cách là quan chỉ huy của tiểu đoàn Thiết Hổ, anh ta không thể rời đi.
Nhưng Trần Phượng Chí lại phái hai thuộc hạ của mình đi theo Khánh Mộ Lam qua đó.
Khánh Mộ Lam quay lại đội ngũ các nữ công nhân, tìm thấy Tả Phi Phi: "Có chuyện gì vậy?"
"Những tỷ muội đi tìm hiểu thông tin vẫn chưa về nên ta cũng không biết."
Tả Phi Phi lắc đầu: "Đằng trước xảy ra chuyện gì thế?"
"Không biết...' Khánh Mộ Lam cũng không biết thế nào mà lắc đầu: "Trần Phượng Chí đang sắp xếp người lên núi."
"Xem ra quân địch muốn giữ chúng ta ở chỗ này!" Tả Phi Phi cười khẩy, sau đó hỏi: "Tiên sinh nói như thế nào?"
"Tiên sinh đi rồi!" Khánh Mộ Lam nói đến đây còn hơi tức giận: "Năm ngày trước đã đi rồi, cũng không nói với chúng ta một tiếng!"
"Năm ngày trước đã đi rồi ư, đi đâu?" Tả Phi Phi sửng sốt.
Trong lòng cô ấy cũng giống như Khánh Mộ Lam, cô ấy đột nhiên cảm thấy hơi hụt hãng.