Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi đều cho rằng người đàn ông này là lính trinh sát được Trần Phượng Chí để lại phía sau để canh gác, nhưng chờ đến khi con ngựa đến gần mới phát hiện, người này thế mà lại là Hầu Tử.
"Hầu Tử, không phải ngươi đang ở Hi Châu à, sao ngươi lại chạy tới đây?" Khánh Mộ Lam ngạc nhiên hỏi.
Hầu Tử là tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn trinh sát của tiêu cục Trấn Viễn, đồng thời là đại đội trưởng của đại đội trinh sát số một, cũng là lính trinh sát mạnh nhất dưới quyền của Kim Phi.
Chỉ riêng việc ẩn nấp và thâm nhập, ngay cả A Mai cũng đều cảm thấy tự ti không bằng.
Lúc trước ở trong làng, A Mai thường xuyên bị Hầu Tử ẩn nấp trêu chọc, đương nhiên là Hầu Tử cũng bị A Mai đánh tàn nhãn rất nhiều lần.
Lúc mới xuất phát, Khánh Mộ Lam còn nghe Kim Phi nói rằng Hầu Tử được y chuyển từ thành Vị Châu đến Hi Châu, chịu trách nhiệm chỉ huy đại đội trinh sát số một để nghe ngóng thông tin tình báo về cuộc viễn chinh phía nam của quân Đảng Hạng.
Tại sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ chim không thèm j này chứ?
Hầu Tử bẩm sinh đã có khả năng ẩn náu, anh ta rất hài lòng với phản ứng của Khánh Mộ Lam, đắc ý nhướng mày, nhe răng cười nói: "Đương nhiên là tiên sinh phái ta tới rồi! Ta đã núp ở phía sau, bên cạnh đường chính, các người có nhiều người như vậy đi qua trước mặt ta, không ai phát hiện ra ta, A Mai, ông đây lợi hại lắm phải không?"
A Mai bĩu môi, không nói gì.
Nhưng trong đầu cô ấy lại đang nhớ lại mọi thứ nhìn thấy dọc đường, muốn tìm xem Hầu Tử đã trốn ở đâu.
Với tư cách là cao thủ đứng đầu bên cạnh Khánh Mộ Lam, kỹ năng quan sát của A Mai vẫn rất sắc bén, nhưng cho dù cô ấy có nhớ lại như thế nào cũng không hề phát hiện ra phía sau có chỗ nào khác thường, chứ đừng nói đến việc Hầu Tử trốn ở đâu.
Khánh Mộ Lam không để ý đến sự đắc ý của Hầu Tử, liếc mắt nhìn anh ta mà hỏi: "Vụ nổ ở phía sau kia là sao thế?"
"Ta châm thuốc nổ đấy!"
Nói đến đây, Hầu Tử càng đắc ý nói: "Sao thế A Mai, nếu gói thuốc nổ này không phát nổ thì ông đây có ngầu không?”
"Ngươi châm thuốc nổ làm gì?" Khánh Mộ Lam trợn mắt hỏi.
"Đương nhiên là cứu các người đói"
Hầu Tử dùng tay trái chống nạnh, dùng tay phải chỉ vào Khánh Mộ Lam với Tả Phi Phi nói: "Các cô có biết phía sau có một cái hang, trong đó có hàng nghìn người Đảng Hạng đang ẩn náu không?
Nếu không phải ông đây cho nổ sập cửa hang thì đường lui của các cô đã bị bọn chúng chặn lại rồi!"
"Phía sau có một cái hang có thể ẩn náu hả?" Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn về phía Tả Phi Phi: "Cô có nhìn thấy không?”
"Không..." Tả Phi Phi lắc đầu.
"Nếu dễ dàng bị các ngươi nhìn thấy như thế thì bọn chúng đã không trốn ở đó..."
"Đừng vòng vo với ta, nói mau!"
Khánh Mộ Lam không kiên nhẫn đá vào mông Hầu Tử một cái: "Nếu còn dong dài nữa thì ta sẽ để A Mai treo ngươi lên trên cột cờ!"
A Mai nghe thế thì cực kỳ phối hợp nắm lấy quần áo của Hầu Tử.
Hầu Tử giỏi ẩn nấp, nhưng nếu thật sự đánh lên thì không phải là đối thủ của A Mai, bị A Mai nắm lấy quần áo thì lập tức héo rũ: "Nói thì nói, đừng động tay động chân!"
Nhìn thấy Khánh Mộ Lam trừng mắt, anh ta vội vàng nói: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ta nói!"
"Hơn nửa tháng trước, một người thợ săn phát hiện ra buổi tối có người vận chuyển lương thực và nước trên đường chính, đoán răng bọn họ có thể là gián điệp của Đảng Hạng, muốn đi báo cáo để nhận thưởng, cho nên đã lén lút theo dõi bọn chúng, sau đó phát hiện ra một hang động lớn bị ẩn giấu."
Hầu Tử nhanh chóng nói: "Đối phương có rất nhiều người, người thợ săn không dám hành động thiếu suy nghĩ nên đã chạy tới báo cho chúng ta biết chuyện này, sau đó Lương ca lại phái người đi báo cho tiên sinh, tiên sinh đoán là người Đảng Hạng muốn ở chỗ này phục kích chúng ta, vì thế mới để ta dẫn người đến bên này trước để chuẩn bị, nếu có cơ hội thì phản công lại quân địch, nếu không được thì nhắc nhở mọi người một tiếng, để mọi người đỡ phải bị rơi vào giữa vòng mai phục của quân địch!
Sau khi chúng ta tới bên này được mấy ngày, quả nhiên người Đảng Hạng đã tới đây, hơn nữa thật sự ẩn núp trong hang động, nhưng bọn chúng không biết là ông đây đã sớm chôn thuốc nổ ở cửa động rồi, ha ha hai"