Khoảng thời gian trước đội súng kíp phục kích đội vận chuyển, chặn đội ky binh đi tiếp viện gần như cả một đêm. Sau đó, Lý Lăng Duệ lập tức phái người ở trong quân đội lan truyền việc nhân viên hộ tống tiếp tục làm ra một loại lựu đạn mới, giãm một cái sẽ lập tức nổ, nhắc nhở binh sĩ chú ý.
Lúc trước đội cảm tử tiến vào vô cùng cẩn thận. Mỗi một bước trước khi giãm xuống đều phải cẩn thận kiểm tra mặt đất.
Khi thủ lĩnh ky binh nghe được âm thanh giòn vang thì biết ngay là mình xong đời, theo bản năng ghìm chặt ngựa chiến.
Lúc ấy người Đảng Hạng dọn được rất nhiều mìn ở trong cát. Thủ lĩnh ky binh là tướng lĩnh cấp cao, hai ngày trước tận mắt nhìn thấy thực nghiệm của mìn nên cũng biết chỉ giãm lên không buông chân thì mìn sẽ không nổ tung.
'Thế nhưng ngựa chiến không biết, cho dù nghe lời cũng không có biện pháp giống như người. Tuy rằng ngựa dừng lại ngay lập tức, nhưng vẫn buông lỏng chân.
Một giây sau, ngựa chiến và thủ lĩnh cùng bay lên!
Đây chỉ mới là bắt đầu.
Kim Phi không mang theo máy bản đá theo được thì đương nhiên sẽ không để lại cho người Đảng Hạng. Vì vậy lúc chôn mìn, những quả mìn sẽ được kết nối với nhau.
Khi quả mìn đầu tiên phát nổ thì những quả mìn khác cũng phát nổ theo!
Trong thời gian ngắn, tiếng nổ mạnh trên trận địa máy bắn đá liên tiếp vang lên. Từng chiếc máy bản đá khổng lồ cũng bị nổ tan tành.
Hơn nữa vụ nổ còn theo chiến hào lan thẳng đến khu lầu trại. Bình dầu đặt ở góc lều cũng bị đốt cháy.
Một dấy lầu ở phía Bắc rất nhanh đã đổ sập.
Lúc Kim Phi chưa tới đã nghĩ tới ngày này, cho nên quân Thục đã lần lượt dựng lên từng cái lều trong doanh trại.
Hôm nay gió Bắc rất lớn, một loạt lều trại bốc cháy. Những lều trại khác rất nhanh cũng bị đốt cháy.
Trong chớp mắt, toàn bộ doanh trại quân Thục đều hóa thành một biển lửa.
Những quân lính đi theo thủ lĩnh Đảng Hạng ở bên ngoài và người phụ trách yểm trợ phía bên phải còn tốt. Đội cảm tử đi vào dò đường trước và người phụ trách yểm trợ bên trái đều bị lửa lớn nuốt chửng, chẳng có mấy người chạy ra khỏi.
Doanh trại Đảng Hạng cách nơi này chỉ có mấy dặm nên tất cả mọi người đều thấy được trận hỏa hoạn này.
Lý Lăng Duệ nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức gọi người phụ trách tình báo tới.
“Đã xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt Lý Lăng Duệ trở nên âm trầm như sắp nhỏ nước xuống!
Bắt đầu từ sáng sớm, hắn đã không gặp được chuyện nào như ý.
"Đại vương, trước khi nhân viên hộ tống rời đi đã chôn mìn và dầu hỏa trong doanh trại..." Người phụ trách tình báo nói tình hình mình hiểu được luôn trong một lần.
“Tổn thất bên phía bọn An Khuê thì sao?" Lý Lăng Duệ nhíu mày hỏi.
Thủ lĩnh ky binh được phái đi là một ông lão theo Lý Lăng Duệ rất nhiều năm.
Nghìn quân dễ tìm một tướng khó cầu, An Khuê là một trong những nhân tài tương đối có năng lực dưới tay hắn. Hắn chuẩn bị bồi dưỡng thật tốt thay thế phó tướng khờ khạo kia.
Lần này phái ông ta đi truy sát quân Thục cũng là vì sau này đề bạt An Khuê gia tăng lý lịch, ai biết lại trúng phải mìn.
“An tướng quân đạp trúng mìn... Hai chân vì nổ nên bị thương...” Người phụ trách tình báo thấp giọng nói: "Có điều Đại vương yên tâm, bụng ngựa đã chặn hầu hết vụn sắt. Nên hai chân An tướng quân đều bị thương chắc chẳn sẽ khôi phục!”
Nghe người phụ trách tình báo nói như vậy, sắc mặt Lý Lăng Duệ mới tốt hơn một chút.
Về phần nhân viên hộ tống diễn kịch bên trong doanh trại lúc trước, căn bản Lý Lăng Duệ cũng không hỏi.
Bởi vì hẳn biết, những người đó chắc chăn sẽ chạy mất. Có hỏi cũng chỉ khiến cho mình càng sốt ruột hơn mà thôi.