Quần Tần Vương và quân chinh chiến phía Nam có động thái lớn như vậy, đương nhiên không thể qua mắt được lính trinh sát và đội tình báo của Hàn Phong.
Một giờ sau khi quân trinh sát của Đảng Hạng đốt khói báo hiệu, Kim Phi đã nhận được tin quân Tân Vương và quân chinh chiến phía Nam đang tiến quân.
“Quân Tân Vương từ lúc nào đã trở nên dũng cảm như vậy?”
Sau khi Kim Phi nhận được tin có chút kinh ngạc.
Quân chinh chiến phía Nam có thể sẽ tới, Kim Phi đã sớm dự đoán trước nên đã làm xong công tác chuẩn bị ứng phó.
Nhưng phản ứng của quân Tân Vương lại khiến Kim Phi rất bất ngờ.
Không phải do Kim Phi khinh địch, mà là do nhân viên hộ tống và quân Tân Vương đã giao chiến rất nhiều lần, quân Tân Vương ở núi Ô Đầu cũng đã chiến đấu hai lần với tiêu cục Trấn Viễn.
Trong hai trận chiến trước, lần nào quân Tân Vương cũng bị đánh bại.
Đặc biệt là lần thứ hai, khi phi thuyền còn cách doanh trại hai ba dặm chúng đã bỏ chạy.
Tác phong của một đội khó có thể thay đổi trong thời gian ngắn, khi tiêu cục Trấn Viễn mới được thành lập, cũng phải qua vài lần trấn áp bọn thổ phỉ mới có thể gây dựng tên tuổi và trở nên lớn mạnh hơn.
Theo lý thuyết với thương vong lớn như vậy ở núi Ô Đầu lần này, ngay cả đội quân tinh nhuệ nhất của Tân Vương cũng phải bị đánh tan mới đúng, kết quả lần này quân Tân Vương không những không chạy trốn mà ngược lại còn chủ động tấn công kênh Hoàng Đồng, việc này khiến Kim Phi không tài nào hiểu được.
“Hầu Tử, ngươi chắc chắn lần này thương vong ở núi Ô Đầu nghiêm trọng chứ?”
Việc này quá mức khác thường, không chỉ Kim Phi không đoán ra được, ngay cả Trương Lương cũng có chút hoài nghỉ lính trinh sát nói dối.
Mặc dù anh ta biết khả năng này rất thấp, nhưng ngoài cách giải thích này, Trương Lương quả thực không nghĩ tới cách nào khác.
“Lương ca, huynh cũng biết Lão Tam, Lão Tứ mà, bọn họ khẳng định sẽ không nói dối”, Hầu Tử nói: “Hơn nữa, hôm qua †a cũng tới gần núi Ô Đầu xem xét rồi, máu nhuộm đỏ cả vách núi, chắc chắn rất nhiều người đã chết!”
Kim Phi cho phi thuyền tấn công núi Ô Đầu, trừ thí nghiệm khinh khí cầu tấn công Hải Đông Thanh ra, mục đích khác chính là mở đường tiếp tế hậu cần.
Cho nên mấy ngày gần đây Hầu Tử vẫn luôn để ý tới tình hình ở núi Ô Đầu.
Một khi tàn quân của Tân Vương dưới chân núi Ô Đầu bị phân tán hết, anh ta sẽ phái người thông báo cho đoàn hậu cần vận chuyển vật liệu tới kênh Hoàng Đồng.
Vì chuyện này mà trước đó hai ngày Hầu Tử còn đích thân tới núi Ô Đầu một chuyến, chiều hôm qua mới trở về.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ?” Trương Lương cau mày nói: “Một đội quân sao có thể thay đổi lớn như vậy chứ?”
“Hầu Tử, lập tức phái người đi xem xét quân Tân Vương, xem chủ soái là ai!”
Kim Phi đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
Khi một đội quân đột nhiên thay đổi từ mấy tên lính ẻo lả thành đám lính dũng cảm, khả năng lớn nhất là chủ soái đã thay đổi, từ một kẻ yếu đuối thành một người cứng rắn!
“Rõ!” Hầu Tử nhanh chóng bước ra khỏi phòng chỉ huy.
Mặc dù hiện tại trinh sát của Tân Vương đã rút lui rất nhiều, nhưng muốn nhìn rõ cờ hiệu của quân Tân Vương thì nhất định phải tới gần trinh sát.
Thế là phải đến chiều ngày hôm sau Hầu Tử mới nhận được tin tức.
“Tiên sinh, ngài đoán không sai, cờ của quân Tần Vương đã được thay thế bằng cờ rồng có viền vàng!”
rồng vàng chính là biểu tượng của
Toàn bộ đất Tân, nơi có thể sử dụng cờ rồng vàng, ngoại trừ Tân Vương ra thì chỉ có thái tử và hoàng tử mới dùng được. thôi.