Vị trí hồ chứa Ngụy Đại Đồng lựa chọn, bây giờ vẫn đều là khe núi. Điểm chung của mấy khe núi đều là một đầu hẹp ở phía dưới.
Chỉ cần xây dựng một con đập ở nơi chật hẹp, sau đó dùng kênh rạch để dẫn nước sông đến là được.
Khi mưa nhiều, hồ chứa có thể trữ nước sông, khi hạn hán, hồ chứa có thể xả nước, một mũi tên trúng hai đích.
Thậm chí Kim Phi còn đang xem xét để dành chỗ cho một trạm thủy điện nhỏ trên đập.
Điện lực là con đường duy nhất để phát triển công nghiệp, khoảng thời gian trước Kim Phi đã bắt đầu thiết kế máy phát điện rồi.
Chỉ là mọi thứ đều bắt đầu lại từ đầu, ngay cả khuôn mẫu cũng cần phải do Kim Phi chế tạo, việc này tốn thời gian nên tiến độ hơi chậm.
Nhưng một khi khuôn mẫu được chế tạo ra, thì có thể sản xuất hàng loạt máy phát điện và động cơ điện.
Có động cơ điện, ngành công nghiệp có thể thực hiện các thao tác chính xác hơn, từ đó thúc đẩy ngành công nghiệp phát triển.
Thật ra, khi Kim Phi thiết kế hệ thống thủy lợi đập Đô Giang, y đã nghĩ đến việc dành vị trí cho trạm thủy điện trên đập rồi, sau này nghĩ lại y cho rằng đập Đô Giang
quá quan trọng, không thích hợp để làm thử nghiệm, cho nên y đã từ bỏ ý định đó.
Tuy nhiên, tầm quan trọng của hồ chứa tương đối yếu hơn nhiều nên có thể tiến hành thử nghiệm được.
Cho nên Kim Phi cũng rất coi trọng hồ chứa nước, không chỉ khảo sát địa hình xung quanh ở độ cao lớn mà còn kiên trì đi đến phía dưới để điều tra thành phần của núi đá, xác định xem chúng có thích hợp để xây đập hay không.
Từ đầu đến cuối, Tả Phi Phi vẫn luôn dẫn đầu đội súng kíp theo sát Kim Phi.
Các hồ chứa nước mà Ngụy Đại Đồng lựa chọn đều ở vùng hoang vu, đường núi khó di chuyển, các nữ công nhân mặc áo giáp mang theo súng kíp và thuốc súng, nhiều nữ công nhân đều mệt đến mức thở hồng hộc.
Cộng thêm thời tiết nắng nóng, một số nữ công nhân có dấu hiệu bị say nắng.
Kim Phi không thể không tìm một nơi thông thoáng, mát mẻ để nghỉ ngơi tạm thời.
"Phi Phi, hay là các nàng đợi ở đây đi, đợi ta đi khảo sát xong, ta sẽ đến tập hợp. với các nàng." Kim Phi hỏi.
'Thung lũng này không hề nhỏ, đám người Kim Phi mới chỉ đi được chưa đến một phần năm quãng đường.
Hiện tại các nữ công nhân đều không thể đi được nữa, sau này sẽ càng lúc càng mệt hơn.
"Không được, chúng ta cần phải đi theo tiên sinh."
Tả Phi Phi suy nghĩ một chút, nói với những người phía sau: "Tất cả vào rừng cây cởi áo giáp ra, tổ một ở lại trông chừng áo giáp, những người khác tiếp tục đi tiếp!"
"Vâng!" Các nữ công nhân lập tức đứng dậy, xếp hàng đi về phía rừng cây bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!