Quẻ Bói

Chương 4

"Quý phi nương nương, hay là người nên tự lo cho bản thân trước thì hơn."

 

Vẻ mặt ta vẫn bình thản, nhưng tay lại gia tăng lực đạo. Sắc mặt Dung quý phi càng lúc càng trở nên khó coi.

 

"Láo xược! Tiện nhân..."

 

Ta giáng cho nàng ta một cái tát như trời giáng. Tiếng tát vang vọng khắp cả điện, giòn tan đến lạnh người.

 

Dung quý phi kinh hãi tột độ, ôm chặt lấy gương mặt.

 

"Nương nương!"

 

Bọn nô tài thân cận nóng lòng bảo vệ chủ nhân xông tới, ta vung chân đá văng một tên, những kẻ còn lại bị ma ma Tô kịp thời ngăn cản bên ngoài.

 

"Ngươi có biết ta là ai không hả?! Ngay cả A Quân còn chẳng dám động đến ta, cái thứ tiện nhân như ngươi lại dám?!"

 

Ta không chút do dự, vung tay ban thêm một cái tát nữa: "Ta không chỉ dám đánh ngươi, mà còn muốn đoạt mạng ngươi!"

 

Ta với tay lấy chiếc vỏ kiếm treo ở bên cạnh. Lưỡi kiếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ, hơi lạnh tỏa ra bốn phía. Tay ta khẽ vung, mái tóc xanh mượt bên thái dương Dung quý phi nhẹ nhàng rơi xuống.

 

"Bản cung chính là quý phi được hoàng thượng sủng ái nhất, lại là đích nữ của đương triều thừa tướng! Vị thế chỉ dưới một người, trên vạn người!"

 

Ta mất kiên nhẫn, không chút lưu tình đá mạnh vào người Dung quý phi: "Bà đây đường đường là hoàng hậu! Hay là, ngươi muốn đoán xem nhát kiếm tiếp theo của ta sẽ nhắm vào đâu?"

 

Lưỡi kiếm sáng loáng phản chiếu gương mặt kinh hoàng, thất sắc của Dung quý phi. Ta chẳng buồn che giấu ý định g.i.ế.c người trong lòng.

 

"Bản cung và ngươi vốn dĩ chẳng có oán thù gì, ngươi cớ sao..."

 

"Niệm An!"

 

Ta lớn tiếng gọi. Niệm An từ sau bình phong thoăn thoắt lao ra, nhanh như cắt vọt tới chỗ Dung quý phi, một chiêu quét ngang chân.

 

Dung quý phi "uỵch" một tiếng ngã nhào xuống đất. Đầu nàng ta đập mạnh xuống nền đá lạnh lẽo.

 


"Con hoang từ đâu chui ra thế này? Chẳng lẽ là thứ nghiệt chủng do ngươi tư thông với gã nam nhân hoang dã nào đó mà sinh ra?"

 

Dung quý phi giận dữ quát. Nhưng khi ánh mắt nàng ta chạm phải gương mặt Niệm An, một gương mặt giống sư tỷ đến lạ kỳ, Dung quý phi nhất thời ngây người, câm lặng.

 

Nàng ta đột ngột ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: "Ngươi... ngươi chính là kẻ đêm đó đã bắt cóc tiểu công chúa?!"

 

Nàng ta sợ hãi. Lâm Uyển Dung, đích nữ độc nhất vô nhị của Lâm gia quyền thế ở kinh thành, kẻ xưa nay ngạo mạn coi trời bằng vung, giờ đây đã thực sự run sợ.

 

Ngày sư tỷ lâm bồn, ta đã một mình xông vào cung, cướp đi tiểu công chúa, rồi bình an vô sự rời đi như chốn không người. Chuyện này, đã bị Tạ Quân cố tình che giấu.

 

Chỉ đối ngoại tuyên bố rằng Hoàng hậu huyết băng mà băng hà, ngay cả hài nhi trong bụng cũng không giữ được, một lần mất đi cả mẫu thân lẫn con.

 

Nhưng Dung quý phi ở vị thế cao, tai mắt khắp nơi, chuyện này ắt hẳn không thể qua mắt được ả.

 

"Lâm Uyển Dung, ta vốn là kẻ giang hồ, chẳng hiểu những vòng vo tam quốc, chỉ quen dùng kiếm để phân định. Vậy nên, ta đến đây để đòi lại mạng ngươi!"

 

Còn chưa kịp để ta vung kiếm thứ hai. Dung quý phi với tốc độ kinh người, tay chân cùng quờ quạng bò dậy, hốt hoảng tháo thân.

 

Trên đường chạy trốn còn đánh rơi cả một chiếc hài.

 

"Sao người không đ.â.m thật? Nếu người thực tâm muốn đoạt mạng ả, ả làm sao có thể thoát thân?"

 

Niệm An nhìn theo bóng lưng Dung quý phi khuất dạng, cất lời. Ta lặng lẽ lau đi vết m.á.u trên thân kiếm vừa nói: "Trước cứ dọa cho ả hồn vía lên mây đã, để ả c.h.ế.t dễ dàng như vậy thật đáng tiếc."

 

Niệm An khẽ "xí" một tiếng đầy khinh bỉ.

 

"Vừa rồi một cước kia quả thật có chút phong thái của ta nha."

 

Ta khẽ vỗ nhẹ lên đầu Niệm An. Trong lòng đồng thời ghi nhớ danh sách những kẻ phải trả giá.

 

Mấy năm nuôi nấng Niệm An, ta cũng không hề lãng phí thời gian. Những gì bọn chúng nợ sư tỷ, ta nhất định sẽ từng chút một đòi lại.

 

"Aiya, đã bảo bao nhiêu lần là đừng có xoa đầu ta nữa mà, sẽ không cao lớn được đâu!"

 
Bình Luận (0)
Comment