Quẻ Bói

Chương 5

Niệm An tức giận đến dựng cả tóc gáy.

 

Đến giờ dùng bữa tối, Tạ Quân bất ngờ xuất hiện. Từ khi ta đặt chân vào chốn thâm cung này, đây là lần đầu tiên ta gặp lại hắn.

 

Hẳn là để dập tắt những lời đồn đại bên ngoài kia, hắn cũng đã phải hao tâm tổn trí lắm rồi. Ta và Niệm An đang tranh nhau miếng móng giò heo cuối cùng trên bàn. Tạ Quân thấy cảnh ấy, không khỏi đưa tay lên xoa thái dương, vẻ mặt bất đắc dĩ.

 

"Nếu thích, cứ bảo ngự trù làm thêm là được, cả một hoàng cung rộng lớn như vậy, đâu thiếu một cái móng giò."

 

"Vậy thì ta không cần nữa."

 

Ta gắp miếng móng giò sang bát của Niệm An. Niệm An khẽ lắc đầu: "Ta cũng không muốn ăn nữa, thấy mà buồn nôn."

 

Tạ Quân khựng lại, vẻ mặt ngạc nhiên. Hắn thở dài một tiếng nặng nề: "Niệm An, dù sao trẫm cũng là phụ hoàng của con."

 

Niệm An đứng phắt dậy, phủi phủi vạt áo sau: "Ta không có cái loại phụ hoàng rẻ mạt đó."

 

Nói rồi, nó quay lưng bỏ đi.

 

"Thôi vậy. Chỉ Miểu, lần này nàng hành động có phần quá khích rồi. Trẫm biết nàng muốn báo thù cho An nhi, nhưng sau lưng Uyển Dung dù sao cũng là cả một thế lực Lâm gia, ngay cả trẫm cũng phải kiêng dè, động vào một sợi tóc cũng có thể lay chuyển toàn cục, Lâm gia đã ăn sâu bén rễ quá rồi, nàng không nên nóng vội như vậy."

 

Tạ Quân chậm rãi phân tích tình hình triều chính cho ta, ý muốn ta từ từ mà tính kế. Ta chống hai tay lên bàn, mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt cong cong: "Chẳng phải có chàng ở đây sao? Chàng chính là chỗ dựa vững chắc nhất của ta."

 

Ta biết Dung quý phi chắc chắn sẽ tìm đến Tạ Quân để tố cáo. Ta cũng muốn nhân cơ hội này thăm dò ranh giới cuối cùng của Tạ Quân đối với ta.

 

"Chỉ Miểu, nàng biết đấy, trẫm xưa nay vẫn luôn mềm lòng với nàng, dù cho nàng chỉ coi trẫm là công cụ... nhưng con người đâu phải vô tình, trẫm đã vì nàng mà trả giá quá nhiều, thậm chí nếu nàng muốn cả mạng trẫm, trẫm cũng cam lòng, vậy... sao nàng không thể quay đầu nhìn lại trẫm một lần?"


Giọng Tạ Quân trầm khàn, trong đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa thứ tình yêu cuồn cuộn bị kìm nén.

 

Ta lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn. Tạ Quân khẽ đưa tay về phía ta, đầu ngón tay run rẩy nhè nhẹ. Ta không chút do dự vung tay hất mạnh ra. Khinh miệt nói: "Tạ Quân, cái vẻ si tình giả tạo của ngươi có thể lừa gạt được sư tỷ, nhưng tuyệt đối không thể lừa được ta."

 

Ta cố gắng nhẫn nhịn cơn ghê tởm, tiến sát lại gần Tạ Quân, khẽ thì thầm bên tai hắn: "Ngươi tiếp cận ta và sư tỷ, chẳng phải là vì cái quẻ bói mười năm sau đó sao?"

 

Đồng tử Tạ Quân co rút lại, lộ vẻ kinh ngạc: "Sao nàng lại biết chuyện này?"

 

Trong lòng ta càng thêm khẳng định. Vừa mừng vì đã đoán đúng, nhưng đồng thời lại cảm thấy một nỗi bi thương vô hạn xâm chiếm.

 

Chỉ vì cái quẻ bói định mệnh kia, sư tỷ đã bị Tạ Quân hại c.h.ế.t một cách oan uổng.

 

"Ta muốn Lâm Uyển Dung phải chết, muốn Lâm gia phải diệt vong. Chuyện thành, ta sẽ nói cho ngươi biết cách hóa giải quẻ bói đó."

 

Vẻ mặt Tạ Quân thoáng biến đổi, dường như đang cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng hắn khẽ gật đầu.

 

"Được."

 

So với cả giang sơn này, Lâm gia có đáng là gì, Tạ Quân hắn hiểu rõ.

 

Sư phụ ta là người tài giỏi nhất trên đời. Người đã nhặt được ta và sư tỷ, hai đứa trẻ ăn xin không nơi nương tựa, về làm đệ tử.

 

Người cho chúng ta cơm ăn áo mặc, dạy chúng ta chữ nghĩa và võ nghệ. Năm ta mười lăm tuổi, sư phụ, người vốn rất ít khi bói toán, lại bất ngờ bói một quẻ. Sau đó, sắc mặt người đại biến, rồi nằm liệt giường suốt mấy tháng trời.

 

Sư phụ bói toán luôn tuân theo ý trời, không bao giờ tự ý can thiệp hay thay đổi. Ngày hôm đó, người lại gọi ta và sư tỷ đến trước mặt, bảo chúng ta phải đi cứu một người.

 

Ta và sư tỷ vâng theo lệnh của sư phụ. Kịp thời tìm đến, cứu thoát Tạ Quân đang cải trang đi tuần.

Bình Luận (0)
Comment