Quốc Lộ Nhiệt Đới - Lâm Tử Luật

Chương 49

Ngày hôm đó, Giang Phóng ở lại "Holiday" cho đến khi ăn tối xong mới rời đi. Bữa ăn đơn giản mà Du Chân làm có hương vị gia đình và tươi mới. Đáng tiếc là Giang Nháo Nháo không thể ăn được nên suốt buổi cô bé chỉ nằm trên bàn, trợn mắt nhìn mà không phát ra tiếng.

Khi Giang Phóng rời đi, anh ta đẩy xe em bé và khẽ hát một bài, có thể nhận thấy tâm trạng đang rất tốt.

Tối hôm đó, trời mưa rả rích, những giọt mưa bay lất phất. Hoa cẩm tú cầu trong sân bị ướt, ánh đèn lấp lánh chiếu sáng, những bông hoa xanh tím sắp héo trở nên lung linh, trở thành ký ức ẩm ướt cuối cùng của mùa hè.

Chẳng mấy chốc mùa thu đã đến.

Mới đầu tháng tám, cây hương chanh đã mọc ra lớp lá mới, những chiếc lá cuối cùng của năm.

Mùa thu năm nay ở Thành Đô, mưa ít đến lạ, những ngày nắng nhiều, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh sáng mặt trời quá mạnh và những tòa nhà kính dày đặc khiến cả thành phố như bốc lên sương trắng, giữa không trung bị vặn vẹo, bốc hơi, như một giấc mơ mơ hồ.

Bầu trời quá xanh, đôi khi nhìn trực diện, lại có cảm giác kỳ lạ không thể lý giải. Mỗi ngày sau 8 giờ tối, khi hoàng hôn vẫn còn sáng rõ, mây trôi tản mát, hoa nhãn tây trong vườn "Holiday" đang vào mùa nở rộ, gió chiều thổi qua khiến những cánh hoa nhỏ màu xanh nhạt rơi đầy trên ghế xích đu.

Thời gian ở lại "Holiday" của Địch Lam ngày càng nhiều, gần như vượt qua cả thời gian cậu ở bất kỳ nơi nào khác, nơi đây như trở thành nơi an trú của cậu. Mỗi khi không biết đi đâu, Địch Lam lại tự động xuất hiện ở đây. Du Chân chưa bao giờ nói gì về việc cậu đến mà không báo trước, nếu Du Chân không có mặt thì Địch Lam sẽ giúp Tiểu Vũ làm việc, dù sao chẳng bao lâu sau, Du Chân cũng sẽ quay lại.

Tiểu Vũ so sánh mối quan hệ của họ như sự chuyển mình từ giai đoạn mơ hồ sang mối quan hệ vợ chồng lâu dài, Địch Lam muốn phản bác nhưng không tìm ra lý do. Nếu lời Tiểu Vũ không đúng thì điểm sai sót ở đâu?

Đúng như thường lệ, vào một tối cuối tuần lúc chưa khuya, Địch Lam đưa Đan Tăng về sau khi cậu bé đã làm xong bài tập, rồi quay lại vườn. Nhiệt độ tăng cao, không ai muốn ngồi ở nơi ngoài trời, chỉ có hoa nhãn tây cần được dọn dẹp.

Cậu quét hết hoa nhãn tây sạch sẽ, từng lớp hoa phủ kín trong cái nia. Địch Lam chợt nghĩ: Mật hoa nhãn tây vị gì nhỉ?

Nhưng cậu chỉ nghĩ thế thôi, Địch Lam gần như không biết gì về nấu nướng. Trước đây có ba, bây giờ có Du Chân, món ngon đều không cần cậu phải động tay vào, còn về nấu mì, cháo thì trình độ của cậu cũng chỉ đủ qua loa.

"Hay là hôm nào hỏi Du Chân xem anh ấy có làm được không..." Địch Lam lẩm bẩm: "Không phải nói mật hoa nhãn tây không ngọt lắm sao?"

Gió cũng nóng, thổi qua người Địch Lam, làm đung đưa một chuỗi đèn nhỏ treo dưới chiếc dù che trắng. Cái bóng lay động trong mắt cậu như sóng, Địch Lam thẳng lưng, vỗ hai cái vào cơ lưng căng cứng.

Đột nhiên cậu lại nhớ đến lời Giang Phóng.

"Vẫn là cậu và Du Chân tốt hơn."

Chuyện đã qua mấy ngày rồi nhưng ánh mắt trêu đùa của Giang Phóng vẫn chưa phai mờ.

Không hiểu sao...

Địch Lam cảm thấy mặt hơi nóng lên.

Cậu biết Giang Phóng đang ám chỉ điều gì, có vẻ như đó là một mốc quan trọng mà bất cứ mối quan hệ yêu đương nào cũng phải trải qua.

Nói là chưa từng nghĩ đến thì quá giả dối nhưng nó chỉ thoáng qua đôi chút, như một ý nghĩ vụt qua rồi biến mất, không để lại đủ không gian để suy ngẫm kỹ lưỡng.

Cuối cùng dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật là Địch Lam không hiểu.

Sau khi ở bên Du Chân, dường như ngoài việc hôn và ôm nhau ra thì họ không có hành động nào quá mức thân mật, Địch Lam đôi khi tự trách liệu không biết có phải hôm đó từ chối Du Chân tiến thêm một bước khiến những kế hoạch trước đó bị ngừng lại?

Giờ muốn nói lại không có cơ hội thích hợp.

Liệu hôn nhau có thể không kiềm chế như thế không, rồi sau đó phải làm gì nữa, lần sau cậu sẽ chuẩn bị thế nào? Thực ra khi bị Du Chân li.ếm tới li.ếm lui như một con chó con, cậu cảm thấy trong lòng ngứa ngáy nhưng cảm giác đó rốt cuộc là gì?

Du Chân có nghĩ cậu quá vội vàng không?

Du Chân có thích không...?

Những suy nghĩ lung tung khiến tâm trí Địch Lam chợt lơ đãng, ánh đèn tuýp phía trước mắt đột nhiên sáng lên như những ngôi sao vào lúc hoàng hôn, Địch Lam chớp mắt, tưởng mình bị ảo giác nhưng ngay sau đó chúng hoàn toàn tắt hết.

Cùng lúc đó, tất cả các ánh đèn xung quanh dường như cùng tắt trong một khoảnh khắc.

Địch Lam ngẩn người.

Chuyện gì vậy?

"Á." Tiểu Vũ trong cửa hàng bỗng kêu lên: "Sao lại mất điện rồi?!"

"Sao thế?" Địch Lam hét lớn.

Tiểu Vũ đeo găng rửa bát, chạy lại: "Tôi còn tưởng anh Du Chân không đóng tiền điện, ai ngờ cả con phố đối diện cũng mất điện..."

Một lúc sau, Du Chân cũng bước vào sân, không biết hắn đã đi đâu mà mồ hôi đầy người, áo thun màu tối ướt đẫm trước ngực. Hắn cầm điện thoại, vẫn đang trò chuyện với ai đó, thỉnh thoảng gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu Tiểu Vũ dọn dẹp bếp rồi chỉ vào góc phòng, làm khẩu hình "đèn pin".

Tiểu Vũ gật đầu, cầm theo đèn pin đi ra ngoài.

"Ừ, biết rồi, không sao." Du Chân kết thúc cuộc gọi: "Vậy tôi sẽ mang đồ trong tủ lạnh qua đó... Không sao đâu, tôi sẽ tìm được chỗ ở khác. Được, tạm biệt."

Sau khi cất điện thoại, Địch Lam hỏi: "Ai gọi vậy?"

"Ương Kim." Du Chân thở dài: "Anh mới đi qua cửa hàng của cô ấy, bên đó cũng mất điện. Cô ấy hỏi thăm rồi, chắc là do trục trặc máy biến áp khu này, theo thông tin sơ bộ thì sẽ mất điện đến sáng mai."

"Đến sáng mai à?"

"Không còn cách nào khác." Du Chân nói, rồi chỉ vào trong nhà: "Đi thôi, giúp anh dọn dẹp tủ lạnh nào. Có mấy thứ không thể để lâu, mang qua chỗ Ương Kim nhờ cô ấy giữ một đêm."

Địch Lam đột nhiên hỏi: "Vậy con mèo béo này thì sao?"

Quên mất con mèo vô tâm: "..."

Địch Lam nhìn biểu cảm của hắn đã biết Du Chân căn bản không nghĩ đến chuyện con mèo trong thời tiết này sẽ bị nóng mà không có điều hòa, cậu như ông cụ non nhìn hắn mà lắc đầu đầy kinh nghiệm: "Tình cảm rồi cũng phai mờ."

Du Chân: "...Ê."

"Anh định ở đâu?" Địch Lam chuyển câu hỏi: "Không phải anh không tính đưa nó đi à?"

"Thật ra cũng không." Du Chân quay lại, không biết con mèo nào đã xuất hiện lúc nào ở cạnh chân hắn, hắn giật mình, rồi quỳ xuống vuốt mặt con mèo: "Tối nay anh định sẽ đi qua khu vực lân cận. Khu vực mất điện khá rộng, ừ... căn nhà gần nhất ở bên đường rợp bóng cây, nếu dọn xong cửa hàng thì có thể qua đó..."

Câu nói chưa dứt, đột nhiên bị Địch Lam cắt ngang: "Nhưng lâu lắm rồi anh không đến đó phải không?"

"Vẫn ổn."

"Vậy việc dọn dẹp cũng sẽ rất mất công." Địch Lam nói: "Anh chỉ ở một đêm thôi, còn phải mang theo con mèo nữa."

Ánh sáng trong mắt hắn lóe lên một cách khéo léo, suy nghĩ nhỏ của cậu hoàn toàn không giấu được hắn, chỉ có Địch Lam tự cho là những câu hỏi này liên tiếp này của mình là không có âm mưu. Du Chân muốn cười, cố nhịn rồi niết nhẹ vào mặt Địch Lam.

Có vẻ như hắn đang bối rối, nhíu mày nói: "Ừ, vậy phải làm sao đây?"

"Em..." Địch Lam có chút lo lắng, nắm lấy tay Du Chân không buông: "Chạy xe về nhà em chỉ mất 20 phút thôi, đi taxi còn nhanh hơn, chỉ thêm một chút tiền thôi mà."

Du Chân hỏi: "Về nhà em à?"

Một lúc lâu, Địch Lam "à" một tiếng, rồi kéo Du Chân về phía cửa ra.

"Đợi chút, anh đi ôm mèo..."

Lúc mất điện, nhiều cư dân từ các tòa nhà chung cư đi ra ngoài, vừa vẫy quạt vừa ăn kem lấy từ tủ đông.

Hai người đứng ở góc đường Phương Thảo mất một lúc mới bắt được taxi, Du Chân để lồng đựng mèo lên đùi, trong bóng tối, Địch Lam nắm chặt lấy tay hắn, lo rằng hắn sẽ bỏ chạy giữa đường.

Sau vài lần đưa Địch Lam về nhà, Du Chân đã quen thuộc với khu vực xung quanh. Hắn và Địch Lam không nói nhiều nhưng ánh mắt hắn liếc qua cửa hàng tiện lợi ở góc phố, biết là sắp đến nơi. Hắn đưa con mèo kêu meo meo cho Địch Lam, còn hắn thì một tay xách túi sách chứa đồ vệ sinh cá nhân.

Đây là lần đầu tiên Du Chân vào khu chung cư, hắn tò mò nhìn Địch Lam quẹt thẻ, rồi hỏi: "Quản lý khu này nghiêm ngặt thế à?"

"Để đảm bảo an toàn mà." Địch Lam trả lời: "Lần sau em sẽ cài khuôn mặt của anh vào hệ thống, như thế khi anh tới thì không cần quẹt thẻ nữa."

Du Chân cười cười, gật đầu đồng ý.

Khu chung cư này đã có tuổi nhưng các tòa nhà đều có thang máy, có thể thấy hồi mới xây điều kiện còn khá tốt. Nhà Địch Lam ở tầng 6, Du Chân đi sau cậu, khi cửa mở, con mèo trong tay kêu một tiếng không yên.

Đèn ở hành lang lập tức sáng lên.

Địch Lam thở phào nhẹ nhõm: "May là nhà không mất điện, khi nãy em quên chưa hỏi trong nhóm cư dân."

"Phạm vi rộng thế này chắc cũng không tiện hỏi đâu." Du Chân trêu đùa, hắn quan sát chiếc tủ giày ở hành lang: "Cho anh một đôi dép đi?"

"À, đúng rồi!" Địch Lam vội vàng tìm cho hắn một đôi.

Dù khu chung cư có cây xanh đẹp nhưng vẫn không chịu nổi cái nóng, Địch Lam bật điều hòa nhưng trong phòng vẫn oi bức, ngồi im còn chịu được nhưng vừa đi vài bước là lưng đã ướt mồ hôi. Du Chân đi xung quanh căn nhà của Địch Lam, còn Địch Lam thì vừa dọn dẹp vừa bảo hắn cứ nghỉ ngơi một chút.

"Anh biết rồi." Du Chân đáp.

Đèn trong phòng khách đã hỏng hai bóng nên từ đó chỉ có một nguồn sáng duy nhất là tủ TV, ánh sáng này thu hút sự chú ý của Du Chân. Hắn tiến lại gần hơn, sau đó mới phát hiện trên bức tường sau tủ có treo rất nhiều thứ.

Đó là một khung ảnh nhựa nổi bật.

Ít nhất là ảnh cỡ 8 inch, phim chụp, màu sắc hơi phai vàng, nền là tấm bia đá khắc chữ "Hồ Điệp Tuyền". Trong ảnh là khi Địch Lam còn nhỏ, chỉ khoảng mười tuổi, đeo bình nước, đội một chiếc mũ vàng nhỏ, cười toe toét với máy ảnh, vô lo vô ưu. Bên cạnh là một người đàn ông cao lớn, ôm vai Địch Lam, nở nụ cười có chút ngượng ngùng.

Một cảm giác chua xót dâng lên tận mũi.

Du Chân hiểu tại sao Địch Lam lại chọn bức ảnh hồi nhỏ, ở một số phương diện, hắn và Địch Lam gần như có suy nghĩ giống nhau hoàn toàn, giống như những bức ảnh hiếm hoi của em trai hắn mà hắn giữ lại, đó không phải là năm trước khi cậu ấy qua đời mà là khi họ còn nhỏ, lần đầu đi trượt tuyết cùng nhau.

Du Chân giơ tay lên, không biết phải nói gì, lặng lẽ úp bức ảnh xuống mặt bàn.

Bên cạnh còn có một số đồ chơi và mô hình mà Địch Lam sưu tầm, hai chiếc bình hoa, trong đó cắm những bông hoa mùa hè vô tận từ vườn "Holiday" mà cậu đã cắt về lần trước, giờ đã hoàn toàn héo úa và rất giòn.

Du Chân nhặt những cánh hoa rơi, mặt không chút thay đổi bỏ vào thùng rác.

Hắn lại nhìn về phía khung ảnh, bỗng cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật thừa thãi, rồi cố gắng đặt lại bức ảnh như cũ. Sau lưng có tiếng bước chân vang lên nhẹ nhàng, Du Chân không chú ý, cho đến khi Địch Lam hỏi hắn: "Du Chân, lát nữa anh có thể mặc cái này để đi ngủ được không?..."

Nói được một nửa, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, giọng của cậu tự nhiên nhỏ dần.

Du Chân quay đầu lại, biểu cảm của hắn như thể vừa bị bắt gặp làm chuyện xấu, lập tức có chút xấu hổ: "Tôi..."

Nói sao đây? Hắn còn chưa giải thích rõ nhưng Địch Lam lại khẽ cười, như thể không để ý đến hành động của hắn, chỉ sau một thoáng ngẩn ra, cậu liền lặp lại câu nói đó.

"Được rồi." Du Chân nói, bước tới và nhận lấy chiếc áo đó.

"Vậy giờ anh đi tắm à?" Địch Lam hỏi: "Em gọi món cá hầm ớt rồi, lát nữa chúng ta cùng ăn nhé?"

Bình Luận (0)
Comment