Quốc Lộ Nhiệt Đới - Lâm Tử Luật

Chương 50

Cá hầm ớt là món ăn bán sẵn, Địch Lam nhìn biểu cảm của Du Chân liền biết hắn đang chê bai trong lòng. Lúc này ra ngoài ai cũng sẽ thấy nóng nên cậu mới quyết định đặt về nhà. Sau khi hai người ăn xong rồi cùng nhau quyết định sẽ đưa cửa hàng này vào danh sách đen.

"Chắc chắn không gọi nữa." Địch Lam nói.

"Đúng vậy." Du Chân bổ sung: "Còn không bằng anh nấu mì cho em."

Dù đã đến môi trường mới nhưng con mèo của Du Chân không hề tỏ ra khó chịu. Sau khi kiểm tra một vòng, nó đã chọn góc gần phòng ăn làm nơi đóng quân, nằm xuống rồi liền không muốn dậy nữa. Địch Lam cảm thấy có lẽ vì vị trí đó vừa vặn với gió của điều hòa, có thể hưởng được làn gió mà không bị lạnh quá khi ở lâu, khả năng sinh tồn của những động vật nhỏ bao giờ cũng rất nhạy bén.

Vì vậy từ điểm đóng quân đó, Địch Lam căn cứ theo thói quen của con mèo béo mà đặt bể cát và cho nó ăn. Du Chân bận rộn một lúc lâu, cuối cùng cũng xong việc, hắn đứng dậy nhưng không thấy Địch Lam đâu.

"Địch Lam?" Du Chân gọi: "Em đi đâu rồi?"

Giọng nói từ phòng ngủ vọng ra, Du Chân đi tới, thấy cửa tủ mở to, Địch Lam đang vật lộn lấy chiếc túi chống bụi ở trên cùng. Hắn giúp một tay nhưng không lấy ra ngay.

"Em lấy cái này làm gì?" Du Chân có chút buồn cười hỏi: "Đây là chăn mùa đông phải không?"

Địch Lam lắc đầu: "Là chăn mùa xuân thu, là chăn lông vũ nhưng không dày lắm..."

Trước đây khi cậu ở nhà Du Chân, dù lúc đó mối quan hệ không như bây giờ nhưng Du Chân đã chuẩn bị phòng cho cậu. Địch Lam suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định dù thế nào cũng phải sắp xếp nơi ở trước, rồi mới đưa quyền quyết định cho Du Chân.

Không ngờ chiếc túi chống bụi lại bị nhét quá sâu, tủ lại quá cao, mất một lúc mà không lấy ra được lại còn bị Du Chân phát hiện.

Du Chân cầm lên xem, đoán được phần nào: "Chuẩn bị giường cho anh?"

"Ừ." Địch Lam kiên trì kéo xuống.

Rồi lại kéo không nổi.

Du Chân nói: "Giường của em không còn một cái chăn nữa sao?"

Địch Lam không ngờ rằng Du Chân sẽ ám chỉ trực tiếp rằng hai người có thể ngủ chung, hành động của cậu lập tức cứng lại, mất một lúc lâu mới thả tay ra khỏi chiếc túi chống bụi. Biểu cảm của cậu cũng có chút ngẩn ngơ, vừa định hỏi lại thì Du Chân lại lên tiếng trước.

"Còn một phòng là của ba em." Du Chân liếc qua hướng phòng ngủ chính: "Vậy anh vẫn ngủ ở đây được không?"

Kể từ khi bước vào nhà Địch Lam, Du Chân đã nhận ra. Tầng không cao, căn hộ hai phòng ngủ, phòng làm việc chỉ có một cái bàn và một chiếc tủ, nối với ban công, diện tích không lớn nên không có phòng khách. Cửa phòng Địch Lam dán một tấm poster của Sakuragi Hanamichi, trông ấm cúng và trẻ trung.

Còn căn phòng còn lại luôn đóng cửa, cho dù mở điều hòa cũng không thông thoáng.

Khi đó hắn đoán rằng đó là phòng của ba Địch Lam khi còn sống, giống như cái khung ảnh trên kệ TV, đều là một phần ký ức của Địch Lam về người ba đã mất.

Du Chân không biết bây giờ trong phòng như thế nào nhưng hắn tự nhận là không nên làm tổn hại đến bảo tàng kỷ niệm mà Địch Lam vẫn giữ gìn.

"... Được." Địch Lam thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì em đi tắm trước nhé?"

Cậu dùng lực kéo chiếc túi chống bụi ra ngoài, rồi lại đẩy vào vị trí cũ.

Du Chân lùi lại hai bước, ngồi xuống bên cạnh giường của Địch Lam một cách tự nhiên. Hắn vỗ nhẹ lên chiếc chăn mùa hè, cúi đầu nhìn kỹ chiếc vỏ chăn sọc xanh đậm và ga giường một lúc lâu.

Chẳng mấy chốc, tiếng nước từ phòng tắm vang lên, Du Chân nửa nằm trên giường, ngẩng đầu lên và nhìn thấy đèn phòng ngủ có hình máy bay nhỏ.

Khi chuyển vào căn nhà này, Địch Lam có lẽ cũng không còn nhỏ nữa và những điều này hắn và Địch Lam chưa từng nói với nhau. Dù kiểu bàn học là kiểu phổ biến của vài năm trước, cuốn sách "Ba năm thi đại học, năm năm mô phỏng" trong tủ sách hay những bài toán chưa làm kịp trước khi tốt nghiệp, một cái sticker Gundam trên máy tính...

Tất cả đều nhắc nhở hắn rằng, bạn trai đôi khi trẻ con không chỉ vì tính cách.

So với hắn, Địch Lam đúng là vẫn còn là một "đứa trẻ".

Trẻ, có nghĩa là dễ xúc động, dễ mắc sai lầm và dễ để lại tiếc nuối.

Mỗi mối quan hệ đều có khả năng chia tay, đương nhiên ai cũng muốn đi đến cuối cùng. Nếu phải chia tay, Du Chân hy vọng sau này khi nhớ lại Địch Lam sẽ không phải hối hận về những ngày tháng bên hắn.

"Khó quá..." Du Chân nhẹ nhàng thở dài.

Cánh cửa khép hờ bị đẩy mở, Du Chân nghe thấy âm thanh nhưng không quay lại, hắn duỗi chân ra, chắn ngang cửa phòng.

Địch Lam cầm máy sấy tóc bị chặn lại, cậu đá nhẹ vào chân Du Chân: "Để em..."

Vừa tắm xong, giọng nói cậu hơi nghẹt mũi, Du Chân quay lại, thu chân lại, ngồi thẳng người và lấy máy sấy tóc của Địch Lam. Hắn liếc quanh một vòng, phòng ngủ bố trí rất đơn giản, giường dựa vào tường, bên kia trải một tấm thảm lớn, có lẽ Địch Lam thường ngồi đó đọc sách, trên thảm có mấy cái gối.

"Anh sấy tóc cho em nhé."

Chưa đợi Địch Lam trả lời đồng ý hay không, Du Chân đã lấy chiếc khăn đang phủ trên cổ Địch Lam, bảo cậu ngồi xuống thảm.

Tiếng máy sấy tóc và điều hòa vang lên, buổi đêm nóng ẩm, nghe như không khí cũng trở nên đặc quánh hơn. Địch Lam ngửa đầu lên, chưa kịp nhìn rõ biểu cảm của Du Chân, cậu đã bị hắn ép đầu xuống.

"Đừng động đậy." Du Chân nói, giọng mang theo nụ cười.

Cơn gió lạnh hơn nhiệt độ cơ thể lướt qua cậu, cảm nhận được những ngón tay nhẹ nhàng, kiên nhẫn vuốt qua mái tóc, thỉnh thoảng lại nhấn mạnh vào da đầu. Địch Lam cúi đầu, nhìn xuống tấm thảm một chỗ sợi lông nhỏ nhô lên, vô lý mà trái tim cậu lại nóng lên.

Bây giờ tư thế của hai người có chút kỳ lạ.

Cậu gần như ngồi giữa hai chân Du Chân, mặc dù động tác sấy tóc rất bình thường nhưng khi nhìn thấy ngón chân của Du Chân, Địch Lam suýt xấu hổ đến nỗi muốn tan chảy. Cậu muốn dịch chuyển về phía trước một chút nhưng bị Du Chân phát hiện ra, ngay lập tức bắt lấy vai Địch Lam và giữ cậu ở vị trí ban đầu.

Ngay sau đó Du Chân có vẻ không hài lòng với động tác của Địch Lam vì đã làm khoảng cách giữa hai người quá xa, hắn cau mày, vẫn tiếp tục sấy tóc cho Địch Lam, rồi ngồi về phía trước, sát mép giường.

Địch Lam hơi nghẹn thở.

Lưng cậu áp vào một nơi nào đó, trong khi đầu gối cọ vào cánh tay Du Chân, còn bị thu vào trong, hơi thở từ dầu gội giống nhau nhưng lại là hương vị của Du Chân đang bao bọc lấy cậu, bên tai vẫn là cơn gió lạnh, hơi thở, những tiếng thở nhẹ không thể ngừng khi Du Chân tập trung.

Địch Lam cảm giác như đang bị giam giữ, tay không biết để đâu, không biết làm sao, mặt đỏ bừng như muốn rỉ máu.

Cậu không thể phân biệt Du Chân là cố ý hay vô tình, Địch Lam mở miệng nhưng lại nhận ra cổ họng mình khô rát, chẳng thể phát ra lời nào bình thường. Cậu quay đầu đi, Du Chân dùng ngón tay nâng cằm cậu, nhẹ nhàng niết mạnh, như muốn nhắc nhở Địch Lam phải tập trung.

"... Xong rồi." Địch Lam nhỏ giọng phản kháng, như một con vật vẫy vẫy đầu.

Du Chân nói: "Được rồi."

Máy sấy tóc tắt, được đặt lên kệ đầu giường, Du Chân trượt xuống, ngồi cạnh Địch Lam. Hắn ôm vai Địch Lam, rồi đầu tựa vào bên kia.

"Tóc em nhiều thật đấy." Du Chân nói, nhắm mắt lại: "Suýt nữa ra mồ hôi."

"Đã lâu rồi không mất điện." Địch Lam không đầu không cuối nói một câu.

Du Chân "Ừ" một tiếng, duỗi chân thoải mái, mắt cá chân trái vô tình đặt lên bắp chân Địch Lam. Da thịt tiếp xúc, nhiệt độ cơ thể cao hơn cả gió điều hòa trong phòng.

Giống như lúc này một ánh mắt giao nhau cũng có thể biến thành d.ục vọ.ng đang cháy bỏng, Địch Lam quay đầu, dưới lớp tóc ngắn rối bời không thể thấy rõ lông mày Du Chân, cậu hơi hé miệng, giọng nói nhẹ nhàng như đang mê sảng.

"Năm nay nóng quá..."

Ý thức và nhịp tim đồng thời bị đánh gục, Địch Lam chớp mắt, cúi xuống hôn lên môi Du Chân.

Cậu chỉ muốn chạm một chút, không rõ là cảm giác gì, chỉ biết trong một khoảnh khắc, tình cảm dành cho Du Chân trong lòng cậu như tràn ra, không thể kìm nén. Sau khi hôn xong, Địch Lam vừa định rút lui thì Du Chân đột ngột ôm chặt cậu.

Cơ thể vô thức bị trọng lượng ép xuống, Địch Lam giờ đang nằm nghiêng trên thảm. Khi mua tấm thảm này, cậu chỉ nghĩ nó dày và mềm, thích hợp để ngồi dựa vào giường đọc sách hoặc chơi điện thoại, Địch Lam chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng người mình thích lần đầu ôm nhau mạnh mẽ như vậy.

Du Chân nghiêng đầu, ánh đèn bàn chiếu lên những cái mi dài tạo thành một bóng tối dày đặc, đôi mắt hắn sâu thẳm lạ thường.

Địch Lam không kìm được mà nín thở.

Nhưng Du Chân không lập tức hôn cậu, trọng tâm cơ thể hạ thấp, hắn thở dài rồi đặt người lên người Địch Lam. Cánh tay vòng quanh, chân đè lên đầu gối Địch Lam, tai áp sát ngực như đang lắng nghe nhịp tim cậu đập nhanh.

Trước đây Du Chân cũng đã ôm cậu, mỗi ngày đều ôm nhưng tại sao khi nằm xuống lại cảm giác hoàn toàn khác, lạ lẫm, giống như bị điện giật—

Địch Lam không thể động đậy.

Bởi vì ở nhà và xung quanh là những vật dụng quen thuộc nhất của cậu nên Địch Lam trở nên có chút nhạy cảm. Du Chân chống người lên, im lặng nhìn cậu, không nói lời nào, Địch Lam nuốt nước miếng, kéo tay hắn xuống, hôn hắn. Không còn chỉ là những lời trêu đùa hay những nụ hôn ngắn ngủi, cậu nhớ lần đó Du Chân thử liế.m và mút nhẹ.

"Học nhanh thật..." Dường như Địch Lam nghe thấy Du Chân cười nói như vậy.

Nhưng Địch Lam vẫn ngốc nghếch, chẳng biết làm gì, khi lưỡi Du Chân chạm vào, cậu suýt nữa lại cứng đờ. Theo bản năng mà kháng cự nhưng lần này Du Chân không dễ dàng buông tha, một tay hắn nắm chặt cổ tay Địch Lam kéo lên, ép hai tay cậu lên đầu, cơ thể sát lại, nụ hôn cũng mạnh mẽ hơn, lưỡi đẩy sâu, không chịu buông.

Lúc này môi hai người chạm nhau, tiếng hôn liên tục át đi tiếng ồn nhỏ của điều hòa. Ngoài cửa sổ, luồng nhiệt nóng bị ngăn cách, cửa phòng đóng chặt, họ bị giam trong một nơi bí mật mà không ai biết đến.

Du Chân vuốt lưng Địch Lam, nụ hôn rơi xuống cằm, xương quai xanh, dái tai, những nơi ít khi được chạm đến lại được môi và răng an ủi, Địch Lam suýt nữa không kiềm chế được mà phát ra tiếng. Cậu muốn bịt miệng mình nhưng vẫn bị Du Chân giữ chặt, cảm giác như có dấu vết của tay hắn trên xương cổ tay, ép cậu không thể rút lui, tay còn lại không biết từ khi nào đã lẻn vào trong áo.

Lưỡi hai người quấn lấy nhau, không khí bị cướp đi, cảm giác lạ lẫm và khoái cảm dâng trào khiến Địch Lam gần như mất hết khả năng tự chủ. Cậu muốn dùng chân đẩy Du Chân ra, không cho hắn dính quá sát nhưng cũng lại không nỡ để Du Chân buông tay.

Những nụ hôn mưa như hạt cuối cùng quay lại nơi khóe môi, môi Địch Lam tê dại, có thể đã sưng đỏ.

Cậu thở dốc, mở to mắt nhìn Du Chân.

Mặt Du Chân cũng đỏ nhưng đôi mắt hắn lại sáng lấp lánh mà nhìn Địch Lam, hắn đưa tay lau đi một chút nước mắt đọng ở nơi khó thấy trên khóe mắt. Phản ứng sinh lý bình thường không đáng xấu hổ, hắn vu.ốt ve hông Địch Lam.

"Em xem." Du Chân nói, giọng hơi ngắt quãng: "Em vẫn rất thích mà."

Trong tầm nhìn, Du Chân dường như cũng khác đi.

Đôi mắt sắc sảo, đôi môi hơi nhếch xuống tạo vẻ lạnh lùng, sống mũi thẳng, một nốt ruồi ẩn dưới mi mắt dưới, Địch Lam chưa bao giờ nhìn rõ hắn đến thế. Cậu không kìm được, đưa tay chạm vào mắt Du Chân.

Vì nụ hôn mà giọng nói cũng đã yếu dần, cậu gật đầu: "... Ừ, rất thích."

Du Chân hôn lên trán cậu rồi định dừng lại, ngồi thẳng lên, dù không nỡ nhưng giờ là lúc phải nói gì đó để phá vỡ bầu không khí này. Hắn vẫn nhớ lời hứa với chính mình, không nên lợi dụng sự tò mò của Địch Lam khi cậu còn trẻ.

"Du Chân." Địch Lam gọi hắn, giọng nói nghe như từ một nơi rất xa, có chút ngại ngùng nhưng cũng rất kiên quyết.

Hắn cúi mặt, nhìn thấy Địch Lam đang nắm chặt cổ tay hắn.

Cậu thiếu niên nhìn hắn, trong mắt là những ngôi sao sáng chói.

"Có thể tiếp tục không...?"

Bình Luận (0)
Comment